Nói xong câu này, Giang Lê Thanh không hề căng thẳng, mà là có cảm giác như trút được gánh nặng.
Với cô, việc thẳng thắn bày tỏ tình cảm là bước đầu tiên đầy can đảm để tiến tới gần với anh; cô không sợ bị từ chối, cũng biết lời tỏ tình như vậy có thể rất đột ngột với Hoắc Nghiên, nhưng trước giờ cô đều không biết cách che giấu, muốn thẳng thắn, quang minh chính đại cho anh biết cô thích anh.
… Thích rất nhiều.
Những bông tuyết rơi trên mái tóc, lông mi, đầu mũi anh, rồi nhanh chóng tan chảy.
Ánh mắt của Giang Lê Thanh trong trẻo và thẳng thắn, nhìn vào đôi mắt cô, giống như đang nhìn ánh trăng trong sáng.
Hoắc Nghiên khẽ cong môi, dưới màn đêm lạnh lẽo, đôi mắt anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Trái tim Giang Lê Thanh rung động, ngay sau đó lại thấy anh dời mắt đi: "Giang Lê Thanh." Anh gọi tên cô: "Tôi và em không hợp nhau."
Giang Lê Thanh mấp máy môi định nói thì nghe thấy Hoắc Nghiên tiếp tục nói: "Tôi cũng chẳng hề tốt như vẻ bề ngoài. Nếu em yêu vẻ ngoài này của tôi thì sớm muộn gì nó cũng sẽ già đi; nếu em yêu tâm hồn tôi thì nó cũng không tốt bụng và dịu dàng như em tưởng tượng đâu."
Hoắc Nghiên mỉm cười: "Em thì ngược lại, em ưu tú, rực rỡ, tương lai có ngàn vạn khả năng, em sẽ luôn..."
"Em không muốn ngàn vạn khả năng đó." Giang Lê Thanh ngắt lời, ánh mắt cô nghiêm túc và cố chấp: "Em chỉ muốn anh."
Hoắc Nghiên sửng sốt, bật cười.
Giang Lê Thanh dụi mắt: "Em cũng sẽ già đi, không ai không già đi cả. Nhưng tại sao anh lại khẳng định em sẽ vì anh già đi mà bỏ rơi anh? Em cũng biết, anh có thể đi đến vị trí như ngày hôm nay, chắc chắn đã dùng đủ mọi thủ đoạn, em không muốn truy cứu quá khứ của anh, em chỉ thích anh đang đứng trước mặt em ngay lúc này, tình cảm của em không phải rung động nhất thời, mà là đã góp góp nhặt nhặt, từng ngày từng giờ."
Cô nghiêng đầu hỏi lại: "Cho nên em cũng không tin, anh không có chút cảm tình nào với em."
Lặng yên.
Câu hỏi thẳng thắn của Giang Lê Thanh khiến Hoắc Nghiên một lần nữa im lặng, anh không thể thẳng thắn như cô, thậm chí lúc này còn nảy sinh ý định chạy trốn, không dám nhìn vào đôi mắt đó.
Thật yếu đuối.
Giang Lê Thanh khẳng định: "Anh không dám nhìn em, anh động lòng với em rồi."
Hoắc Nghiên bất lực thừa nhận: "Đúng vậy, tôi không dám nhìn em.”
Giang Lê Thanh gặng hỏi: "Tại sao?"
Hoắc Nghiên không trả lời.
Gạt bỏ nỗi ăn năn trong lòng, anh thực sự đã rung động với cô, giống như Giang Lê Thanh, không biết từ lúc nào.
Có lẽ là vào hôm nay, khi cô tỏa sáng trên sân khấu;
Hoặc có lẽ là sớm hơn thế.
Hoắc Nghiên không biết được.
Anh vốn luôn lý trí, không nên có tình cảm, anh sẽ không để nó lan rộng.
Lúc này lớp che đậy nặng nề khó coi đó đã bị cô đích thân gỡ bỏ, khiến toàn bộ con người anh chật vật phơi bày trước mặt cô, Hoắc Nghiên không đưa ra được câu trả lời, anh như lặng lẽ chìm trong tuyết đêm.
Giang Lê Thanh vẫn đang chờ anh trả lời.
Cô cố chấp, im lặng, đôi mắt trong veo khiến Hoắc Nghiên không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng anh cũng đành thỏa hiệp.
Anh đưa tay gạt đi bông tuyết đọng lại ở khóe mắt cô, hít một hơi thật sâu: "Em có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Giang Lê Thanh ngẩn người.
"Nếu có một ngày em chán rồi, hoặc gặp được người mình thích hơn, hợp hơn, tốt hơn, em có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không..."
Mặt Giang Lê Thanh dần bừng sáng lên, chưa đợi Hoắc Nghiên nói hết lời, cô đã nhanh chóng ngắt lời: "Anh đồng ý rồi sao?!"
Hoắc Nghiên gật đầu: "Ừ."
Có vẻ anh không cao thượng như anh tưởng tượng.
Hoặc nói cách khác, ích kỷ luôn lớn hơn lý trí, Hoắc Bạch không thể thực sự bình tĩnh.
Giang Lê Thanh chớp chớp mắt, nín thở, chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc kia.
Người đàn ông đẹp trai, góc nghiêng của anh thanh tú tinh xảo, dưới tác động của hơi men, lại thêm vui mừng trào dâng trong lòng, Giang Lê Thanh bạo dạn tiến lại gần, hỏi: "Làm chút không?"
Hoắc Nghiên lắc đầu: "Anh không uống rượu."
“..."
Đồ ngốc.
Giang Lê Thanh bất lực, chỉ có thể nói thẳng: "Ý em là, hôn nhau không?"
Hoắc Nghiên: "...”
"..."
Hoắc Nghiên: "....."
Nếu anh không nói gì, Giang Lê Thanh sẽ mặc định là đồng ý.
Trong lúc đang nghĩ đến việc muốn chọc anh mấy câu, đôi môi lạnh băng của Giang Lê Thanh đột nhiên bị chặn lại bởi một thứ gì đó ấm áp.
Hoắc Nghiên nhanh chóng dùng tay che miệng cô, thấy cô lườm anh, anh bất lực nói: "Nhanh quá."
"Ưm." Giang Lê Thanh vẫn không từ bỏ, còn muốn tiến lại gần.
Anh siết chặt cổ tay cô: "Xem ra em thực sự say rồi."
Nói xong liền đứng dậy, thuận thế ôm người kia vào lòng, rồi cởi áo khoác ngoài quấn chặt người kia lại.
Áo anh khoác trên người cô rất rộng, trong đó còn mang theo hơi ấm cơ thể của Hoắc Nghiên và mùi cam thanh mát nhẹ nhàng.