"Nếu còn lần sau, chú sẽ thu hồi quyền thừa kế tài sản của cháu."
Hóa ra không phải nói đùa...
Anh nghiêm túc thật...
Cổ họng Hoắc Bạch khô khốc, ra sức lắc đầu: "Cô nói... cha mẹ cháu đối xử với chú tốt nhất, chú có ân với họ, cháu là con của họ, là cháu của chú, chú sẽ không thật sự tàn nhẫn như vậy chứ?"
Hoắc Nghiên nhướng mày, giọng thản nhiên, sắc mặt càng không chút động lòng: "Cháu cũng đã nói, đấy là cha mẹ cháu. Đã là chuyện của cha mẹ cháu thì liên quan gì đến cháu?"
"Hoắc Nghiên ——!" Hoắc Bạch lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn anh.
"Hoắc Bạch." Hoắc Nghiên bình tĩnh ngắt lời: "Cháu hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của chú, cháu thật sự cho rằng chú sẽ mãi nhẫn nhịn cháu sao?"
Anh ngước mắt lên, tuy là đối phương nhìn xuống từ trên cao nhưng Hoắc Nghiên vẫn cao ngạo, uy thế vẫn chiếm thượng phong như cũ, khiến cả căn phòng đều chìm trong sự áp bức của anh.
Hoắc Bạch không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, mặt tái mét, cơ thể không kìm được mà run rẩy.
"Hóa ra là vậy à?" Hoắc Bạch cười lạnh: "Chú... lại giống như lúc tống bác cả vào tù, sẽ tống tôi vào đó như thế, phải không? Sau đó chú độc chiếm quyền lực của nhà họ Hoắc."
Hoắc Bạch căn bản không hiểu mình đã làm sai điều gì, anh ta như bừng tỉnh, mở miệng châm biếm: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng là máu mủ nhà họ Hoắc, nếu tôi còn sống, chú chắc chắn phải chia tất cả mọi thứ cho tôi một phần. Có cơ hội tốt như vậy ở đây, tất nhiên chú phải nắm bắt rồi."
Nói rồi, giọng anh ta trở nên nghẹn ngào.
Hoắc Bạch bị ấn trở lại ghế, lần này anh ta không phản kháng, chỉ dùng tay áo lau nước mắt.
La quản gia ở phía sau không đành lòng, muốn tiến lên nói gì đó nhưng Hoắc Nghiên ra hiệu ngăn lại.
Hoắc Nghiên không có ý định giải thích.
Anh chỉ nói: "Cháu luôn đinh ninh tôi là chỗ dựa của cháu, đinh ninh tập đoàn Hoa Thịnh hùng mạnh này là vinh quang của cháu, vì vậy cháu luôn hành động tùy tiện, không hề nghĩ đến hậu quả đã ra tay tàn độc."
Từng chữ anh nói ra lạnh lùng và sắc bén: "Hoắc Bạch, cháu ngu ngốc, trẻ con, vô tri, giờ còn tàn nhẫn vô cùng, dựa vào đâu mà tôi phải giúp cháu thoát tội?" Hoắc Nghiên nói xong thì cười lạnh: "Cháu nói đúng, tôi đúng là độc chiếm quyền lực nhưng quyền lực của nhà họ Hoắc này là do một tay tôi gây dựng nên. Nó là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi, chưa từng có chuyện chia cho ai."
Hoắc Nghiên từ từ đứng dậy, bóng tối bao trùm xuống, giống như một ngọn núi lớn đột nhiên đổ xuống, đè cho Hoắc Bạch không thở nổi.
Ánh mắt anh càng trở nên cao ngạo hơn: "Nếu cháu chủ động ký, theo di chúc, cháu vẫn có thể được chia một phần tiền sinh hoạt và một căn nhà; nếu không ký, tức là tự động từ bỏ quyền lợi, ký hay không ký, hoàn toàn tùy thuộc vào cháu."
"Tôi đến đây là để nói với cháu, từ nay về sau, cháu và nhà họ Hoắc không còn liên quan gì nữa, tôi cũng sẽ thông báo chính thức, xóa tên cháu khỏi nhà họ Hoắc và Hoa Thịnh."
Hoắc Bạch biết Hoắc Nghiên tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn đến mức này.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ!
Rõ ràng anh ta không sai! Rõ ràng là Giang Lê Thanh hại anh ta! Đáng nhẽ nhà họ Giang mới là người bị nhốt ở đây! Dựa vào đâu chứ!!
Nhìn bóng lưng Hoắc Nghiên xa dần, Hoắc Bạch đầy bụng không cam lòng hóa thành tức giận.
"Hoắc Nghiên ——! Mẹ kiếp chú đợi đấy!!"
"Tôi hận chú! Hoắc Nghiên!! Tôi hận chú!!"
"Chú căn bản không coi tôi là người! Tôi không phải là đồ chơi, chú là thứ tốt đẹp gì chứ?! Chú đưa anh cả của chú vào tù! Nhốt anh ba của chú vào bệnh viện tâm thần không được nhìn thấy ánh sáng, giờ lại nhốt cả tôi vào đây! Chú chính là một con súc sinh, chú có biết không! Mẹ kiếp, nguyền rủa chú cả đời này cô độc đến già!"
Cảnh sát đứng hai bên nhìn anh ta, Hoắc Bạch vừa bị kéo đi, vừa ngoảnh đầu chửi ầm lên, gào thét, không có chút thể diện nào.
Giọng anh ta từ chói tai trở nên xa xăm, đợi đến khi Hoắc Nghiên ra khỏi trại tạm giam, đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp bên tai.
Anh đứng trước xe không nhúc nhích.
La quản gia cầm ô: "Tiên sinh..." Ánh mắt ông ấy có vẻ lo lắng.
Hoắc Nghiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà lạnh lẽo trước mặt.
Anh đã đến đây hai lần trong đời, một lần là gặp anh cả của anh; một lần là gặp cháu trai của anh.
Mọi người đều nói anh vô tình, tuổi còn trẻ nhưng không từ thủ đoạn.
… Thực tế cũng đúng là như vậy.
"Về trang viên Hoắc." Hoắc Nghiên mở cửa lên xe: "Đi gặp một người."
La quản gia khá bất ngờ: "Tiên sinh hẹn khách sao?"
Hoắc Nghiên tháo kính, dựa vào ghế ô tô, mệt mỏi nhắm mắt: "Nếu anh ta thông minh, sẽ chủ động đến tìm tôi."
Hoắc Bạch có lỗi, đó là hậu quả của việc tích tụ lâu ngày;
Còn về kẻ đầu sỏ, Giang Hoài Đức là người không thể tránh việc liên quan.
Hoắc Nghiên là người hay thù dai, lại còn nhỏ nhen, trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát.
Đến cả cháu trai ruột còn xử lý thì Giang Hoài Đức đương nhiên cũng không thể thoát.
Nhưng nhà họ Giang có đi hay ở, còn phải xem hai đứa con trai và con gái của Giang Hoài Đức có thông minh hay không.
Anh gõ ngón tay vào tay vịn, cảm nhận được ghế trước im lặng, Hoắc Nghiên nhắm mắt, nói: "Chú La, chú có trách tôi không."
La quản gia đến làm việc đã mười mấy năm, là người tận mắt chứng kiến Hoắc Nghiên và Hoắc Bạch lớn lên.
Ông ấy là quản gia, cũng là người thân của Hoắc Nghiên.
Qua kính chiếu hậu, La quản gia thấy dưới quầng mắt mắt anh là vẻ mệt mỏi không che giấu được.
“Nhà có họa chưa diệt, hậu quả khôn lường. Tiên sinh đã từng trải qua, đương nhiên tôi cũng hiểu." Ông ấy chỉ thấy đáng tiếc, nhà họ Hoắc có nhiều con cháu như vậy, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hoắc Nghiên, vốn tưởng Hoắc Bạch tuổi trẻ bồng bột, lớn lên sẽ hiểu chuyện, đợi đến khi ra ngoài xã hội cũng có thể giúp đỡ Hoắc Nghiên trong vòng vây của bầy sói.
Kết quả...
Cũng chẳng khác gì mấy người anh em kia.
"Đúng vậy..." Anh lẩm bẩm: "Nhà có họa chưa diệt, hậu quả khôn lường..."
Hoắc Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa như trút nước, ngoài khuôn mặt cô đơn phản chiếu trên cửa sổ xe, anh không nhìn thấy gì cả.