Hôm nay, cô ở nhà họ Hoắc tống tiền được 50 vạn và một cái đồng hồ, cô vừa nhìn số dư trên thẻ, người cha cặn bã cho cô hơn mười vạn, cộng thêm lần trước nhà họ Triệu cho lẻ tẻ, cộng vào cũng tới 100 vạn.
Không tệ, trở thành phú bà là chuyện trong tầm tay!
“Em tới nhà họ Hoắc gặp Hoắc Nghiên rồi à?”
Giang Ngạn Thanh buồn bực xuất hiện bên cạnh cô, Giang Lê Thanh liếc mắt sang: “Anh quan tâm chuyện này làm gì?”
Giang Ngạn Thanh nhún vai: “Thuận miệng hỏi một chút.”
Anh ta không phải người thích hỏi rõ ngọn ngành, Giang Lê Thanh đã không vui lòng nói, anh ta cũng không cưỡng cầu: “Anh in mấy bộ đề thi rồi, em qua phòng anh lấy đi.”
“Được.”
Đối với chuyện học hành, Giang Lê Thanh vô cùng chủ động.
Hai người cùng về phòng Giang Ngạn Thanh, không để ý tới phòng sát vách có một khe hở nhỏ.
Cách cánh cửa, Giang Nặc Nặc vừa đố kỵ vừa hằn học.
Cô ta khóc một lúc, hai mắt sưng húp, không phải khóc vì tấm thẻ cha Giang cho Giang Lê Thanh, cũng không phải khóc vì mất đi phòng đàn và vườn hoa, mà là khóc cho tương lai của mình.
Giang Nặc Nặc biết xuất thân của mình không tốt.
Sở dĩ được cha mẹ ưu ái, đều dựa vào việc cô ta cố gắng duy trì tình cảm suốt mười mấy năm qua, Giang Nặc Nặc tin Giang Lê Thanh sẽ mãi mãi không so được với cô ta.
Nhưng hôm nay không so được, vậy ngày mai thì sao, sau này thì sao?
Cô ta không muốn bị nhà họ Giang coi như một món hàng, tùy tiện tìm người để gả đi, thu hoạch lợi ích kinh tế, cũng không muốn bị bỏ rơi, trở về với cuộc sống nghèo túng.
Bây giờ, người bên cạnh mà cô ta có thể hoàn toàn dựa vào cũng chỉ còn lại Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch ngây thơ lại thẳng tính, nói khó nghe hơn thì chính là kiêu ngạo và tự phụ.
Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần cô ta khóc lóc, đóng vai kẻ yếu là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta, muốn cái gì cũng được cái đó.
Giang Nặc Nặc cắn môi, chậm rãi khép cửa phòng lại, cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Bạch.
Khóc quá nhiều sẽ bị chán ghét, cô ta hiểu rõ điều này, cho nên khóc rất có chừng mực.
“Anh Hoắc Bạch, anh khỏe hơn chút nào chưa?”
Sau khi điện thoại kết nối, Giang Nặc Nặc cẩn thận hỏi.
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng, tràn ngập sự quan tâm.
Hoắc Bạch khàn giọng ừ một tiếng, nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng cô ta: “Giang Lê Thanh lại bắt nạt em à?”
Ánh mắt Giang Nặc Nặc sáng lên: “Em và chị ấy ở cùng nhà, chị ấy sẽ không làm quá mức đâu.”
Không hề phàn nàn, cũng không phủ nhận suy đoán của Hoắc Bạch.
Đầu dây bên kia, Hoắc Bạch bực bội: “Nếu không ổn thì vào năm học mới anh sẽ tìm nhà, em dọn ra ngoài mà ở.”
Giang Nặc Nặc ngập ngừng: “Thực ra… anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Cô ta nhỏ giọng nói: “Nhưng mà em muốn nhắc nhở anh, về sau anh đừng xung đột với chị Thanh Thanh nữa, hôm nay…”
Cô ta cố tình úp mở, thành công thu hút sự chú ý của Hoắc Bạch: “Hôm nay làm sao?”
Giang Nặc Nặc: “Buổi tối, Tô quản gia đến đây một lần, là giúp chú anh tặng quà cho chị ấy…”
Những lời này, đủ chỗ trống cho Hoắc Bạch mặc sức tưởng tượng.
Phàm là người trong giới này đều biết Hoắc Bạch sợ Hoắc Nghiên, giống như chuột sợ mèo vậy.
Thực tế, Hoắc Nghiên cũng quả thực rất sát phạt quyết đoán, trước mặt anh, không có người nhà hay người ngoài, chỉ cần phạm sai lầm thì đều bị trừng phạt.
Quả nhiên, Hoắc Bạch nghe xong thì nổi giận đùng đùng: “Giang Lê Thanh muốn nịnh nọt chú anh nên đã mách lẻo chuyện của anh đúng không?”
Anh ta biết ngay mà, sao Giang Lê Thanh lại phách lối như vậy, hóa ra là dựa vào chú để bắt nạt anh ta.
Tâm địa độc ác! Không biết xấu hổ!
Hoắc Bạch cố nén dục vọng muốn ném điện thoại di động, anh ta cười lạnh: “Được lắm, đợi đến lúc nhập học, xem anh xử lý cô ta kiểu gì.” Hoắc Bạch hít sâu một hơi: “Nặc Nặc, cảm ơn em cho anh biết chuyện này, nếu cô ta dám tiếp tục bắt nạt em, anh sẽ không để cô ta sống yên đâu!”
Nghe Hoắc Bạch nói như vậy, lòng Giang Nặc Nặc cũng dễ chịu hơn mấy phần.
Cô ta mấp máy môi, giọng điệu ngoan ngoãn: “Em chỉ không muốn anh Hoắc Bạch bị chú mắng thôi, hơn nữa, dù sao chị gái và anh cũng có hôn ước…”
Lời còn chưa dứt đã bị Hoắc Bạch ngắt ngang: “Hôn ước chết tiệt! Cô ta muốn gả cho anh à? Nằm mơ đi! Việc này em đừng quan tâm, anh sẽ giải quyết.”
“Vậy anh Hoắc Bạch nghỉ ngơi đi, ngày mai em làm mấy món ngon đưa sang cho anh.”
Cúp điện thoại, cơn tức trong lồng ngực cũng dần nguôi.
Mặc dù Hoắc Bạch bị Hoắc Nghiên quản nghiêm, nhưng sau lưng anh ta còn có một nhóm bạn bè giang hồ, tạm thời bỏ qua Triệu Minh, nhưng tùy tiện bốc một người trong đám còn lại cũng đủ cho Giang Lê Thanh ăn khổ rồi.
Dọn ra ngoài?
Đương nhiên Giang Nặc Nặc sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cô ta muốn lấy lòng cha mẹ, muốn duy trì quan hệ, muốn tiếp tục làm đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất của nhà họ Giang.
Nghĩ đến đây, Giang Nặc Nặc lại nổi lòng háo thắng.
Cô ta vuốt hai mắt sưng đỏ, đi nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó thay một chiếc váy trắng, đi xuống phòng bếp nấu canh, chuẩn bị cầm đi xin lỗi cha mẹ.
Đây là chuyện mà cô ta am hiểu nhất.
Không biết có phải vì Hoắc Bạch ốm không, Giang Lê Thanh được nghỉ ngơi hẳn một tuần.
Nhân lúc này, cô bắt Giang Ngạn Thanh ra đề cho cô mỗi ngày, làm bài từ sáng đến tối.
Đúng là đầu óc mới dùng rất tốt, giày vò mấy ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn sinh long hoạt hổ, cảm giác như có sức lực dùng mãi không hết vậy.
Còn ba ngày nữa là nhập học, cuối cùng hệ thống chó má cũng lên tiếng: [Kí chủ, nhiệm vụ mới tới rồi! Đây là cốt truyện ngược luyến đầu tiên giữa cô và nam chính, xin chuẩn bị kỹ càng!]
Cốt truyện ngược thân à?
Giang Lê Thanh xoay bút máy trong tay, bừng tỉnh ngộ: “Tra tấn thân thể tao, giày vò tâm hồn tao đúng không?”
Hệ thống chột dạ, không dám đáp lại, nhanh chóng phát nhiệm vụ sau đó chạy trốn.