Cha Triệu càng nghĩ càng tức giận: “Mày làm tao mất hết cả thể diện!”
Lời này quen tai ghê ha!
Giang Lê Thanh liếc mắt về phía cha Giang, phát hiện ông ta vẫn đang ngẩn người.
“Sao thế? Mày còn định học mấy đứa tội phạm xã hội đen ngoài kia à? Tao không quản được mày nữa đúng không?”
Không chỉ cha Triệu, mà sắc mặt của bà Triệu luôn yêu thương Triệu Minh cũng không tốt lắm.
Triệu Minh lòng nóng như lửa đốt, cố gắng giải thích: “Cha, con không…”
Giang Lê Thanh cũng hùa theo hô lên: “Chú à, cậu ấy không…”
Triệu Minh tâm phiền ý loạn, thô bạo đẩy Giang Lê Thanh ra: “Cô câm miệng đi, ở đây không có chuyện của cô!”
Giang Lê Thanh cũng lợi dụng thiết lập mảnh mai yếu đuối của chính mình.
Cô thuận thế ngã sấp xuống, hai mắt đẫm lệ: “Chú Triệu, chú đừng hiểu lầm Triệu thiếu gia, sao cậu ấy có thể để ý cháu được chứ? Cậu ấy chỉ quan tâm đến cháu thôi, thật đó, chỗ cháu còn có video mà…”
Video?
Giờ phút này, cha Giang cũng lấy lại tinh thần: “Video gì?”
Giang Lê Thanh đứng lên: “Cháu có thể mượn dùng tivi một chút không?”
Không đợi bọn họ đồng ý, Giang Lê Thanh đã phối hợp đi tới trước tivi, truyền video trong điện thoại lên màn hình.
Camera chất lương 1080HD.
Bên trong quay cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi, Giang Lê Thanh mua đồ xong đi ra thì bị đám người Triệu Minh vây quanh.
Trong video còn có âm thanh.
“Cô là Giang Lê Thanh đúng không?”
Người nói chuyện chính là Triệu Minh.
“Đêm hôm khuya khoắt còn ra đường một mình sao?”
Giọng của anh ta rõ ràng là không có ý tốt.
Giang Lê Thanh cầm di động, cố gắng trừng to cặp mắt đào hoa của mình để trông đáng thương thêm một chút: “Cô chú thấy không, Triệu thiếu gia chỉ quan tâm cháu mà thôi.”
“Mặc nhiều như vậy không nóng à? Mau cởi đồ ra cho các anh đây xem nào.”
Giang Lê Thanh khẳng định chắc nịch: “Triệu thiếu gia còn lo cháu bị nóng nữa.”
“Đừng đi, phía trước chính là khách sạn, để chúng tôi đưa cô một đoạn đường.”
Giang Lê Thanh càng chắc chắn hơn: “Cậu ấy lo cháu đi một mình không an toàn, còn giúp cháu tìm khách sạn nữa.”
Nói xong, Giang Lê Thanh lộ vẻ cảm kích: “Triệu thiếu gia, anh đúng là một người tốt.”
Video kết thúc tại đây, Giang Lê Thanh ngắt kết nối với màn hình: “Tóm lại là do cháu hiểu lầm Triệu thiếu gian, video cũng đã chứng minh được Triệu thiếu gia trong sạch, mong cô chú tha thứ cho cháu, đừng hiểu lầm Triệu thiếu gia nữa.”
Tha thứ?
Tha thứ cái quần què gì?
Chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra ai là người sai!
Vợ chồng họ Triệu không phải không hoài nghi đây là thủ đoạn của Giang Lê Thanh, nhưng ánh mắt của cô lại quá chân thành, quả thực giống như lời cô nói, cô rất gầy yếu, ăn mặc giản dị, quả là hình mẫu mà Triệu Minh chán ghét nhất.
Tuổi cô còn nhỏ, nghe nói lớn lên ở dưới quê, đơn thuần một chút cũng có thể hiểu được.
Nhưng ngoài Giang Lê Thanh, người trong sảnh đều là cáo già, ai mà tin Triệu Minh có lòng tốt?
Huống chi…
Cha Triệu cũng không cười nổi nữa: “Cô bé, video này…”
Giang Lê Thanh lộ vẻ ngây thơ, giả vờ không hiểu ý của bọn họ: “Chú, video đã được sao lưu và kiểm tra rồi ạ, cháu không làm giả đâu.”
Nhà họ Triệu nghe xong chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Hệ thống luôn ngoan ngoãn hóng drama trong đầu cũng phản ứng kịp: [Kí chủ, cô lấy camera từ bao giờ thế?]
Giang Lê Thanh: “Ngay sau hôm xảy ra chuyện, tao mua từ chủ quán.”
Giang Lê Thanh không phải người ngu.
Đám người Triệu Minh đều ăn mặc rất xa xỉ, rõ ràng không phải con cái nhà bình thường, vì giữ lại đường lui cho chính mình, hôm sau cô đã tới tiệm tạp hóa tìm ông chủ để mua đoạn trích camera này.
Tiêu tốn hết 500 đồng cuối cùng trên người, cho nên cô mới nghèo như vậy.
Không ngờ rằng, mấy ngày sau linh hồn cô bị tách ra, những người xuyên tới đều quên mất vụ camera này.
Giang Lê Thanh bình tĩnh nhìn đám người nhà họ Triệu.
Từ đầu cô đã biết không thể trông cậy vào cha mẹ, cũng không thể trông cậy vào bất cứ ai, cho nên không quản là lúc nào, ở đâu, cô đều sẽ lưu cho bản thân một đường lui.
Cũng không biết, nhà họ Triệu muốn xử lý chứng cứ “chứng minh trong sạch” của Triệu Minh như thế nào đây?