Mục lục
Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác nóng rát trên mặt và ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía đổ dồn tới đã nhắc nhở Giang Nặc Nặc, tất cả chuyện này là sự thật.

Cô ta kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

Bồ Giai là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cô ta xông tới che chở Giang Nặc Nặc, gào thét với Giang Lê Thanh: “Giang Lê Thanh, mày điên rồi à! Mày dựa vào cái gì mà đánh người?”

Hệ thống cũng thấy được Giang Lê Thanh điên rồi, nó cũng sắp khóc đến nơi: [Kí chủ, tôi xin cô đó, mau thu tay lại đi, thiết lập nhân vật của cô đã sụp đổ 30% rồi, đợi đến 50% thì không cách nào cứu vãn được nữa đâu.]

Giang Lê Thanh: “Câm miệng! Qua 50% mà phải chết thì cùng chết!”

Ồn ào cái rắm!

Cô mới là mẹ của thế giới này! Có phần để nó ồn ào sao?

Trước đó, trong những người xuyên không cũng có người từng đánh Giang Nặc Nặc, nhưng cũng không thấy nó ồn ào, bây giờ thì lại hô to gọi nhỏ.

Hệ thống chó má!

Cùng lắm thì tất cả cùng chết là xong!

Giang Lê Thanh không để ý tới hệ thống nữa, cô lấy điện thoại của mình gửi một tin nhắn cho Giang Ngạn Thanh.

Sau khi gửi xong, cô lạnh lùng nhìn Giang Nặc Nặc: “Trước kia em luôn tỏ ra đáng thương, lúc nào cũng tung tin đồn về chị, Giang Nặc Nặc, lúc đó em nói như thế nào ấy nhỉ?”

Cô học giọng điệu của Giang Nặc Nặc: “Chị của tớ đến từ thôn quê hẻo lánh, chưa được dùng đồ tốt bao giờ, cho nên tớ muốn tặng những thứ tớ có cho chị ấy.”

Nói xong, Giang Lê Thanh bắt đầu cười: “Nghe xem, thiện lương biết bao.”

“Đúng vậy, em là đại tiểu thư ngậm thìa vàng ra đời, sống trong căn phòng xa hoa ấm áp, một bộ quần áo cũng bằng tiền ăn mười năm của người bình thường, được đi du lịch nhiều nước, thấy nhiều sự đời, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, cho nên người khác đều phải vây quanh em!” Giang Lê Thanh kích động, đáy mắt có sự trào phúng và không cam lòng.

Đúng vậy, cô luôn không cam lòng!

Không cam lòng bản thân bị tước đoạt cuộc sống suốt 18 năm, không cam lòng phiêu bạt không nơi nương tựa, không cam lòng nhìn chính mình bị tra tấn hết lần này tới lần khác.

Vì lẽ gì?

Chỉ vì cô được gọi là nữ chính, vì cô phải trải qua trăm ngàn đau khổ để có được một người đàn ông sao?

Hừ!

Giang Lê Thanh chậm rãi bước tới chỗ Giang Nặc Nặc, cô ta sợ hãi, cố tìm đường lui.

Cả nhà ăn lặng ngắt như tờ, không có ai dám nói tiếp.

Cô tới gần, giọng cô không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ ràng: “Nhưng tất cả những thứ này… hẳn là của chị.”

Vì quá sợ hãi, lông mi Giang Nặc Nặc run rẩy, nước mắt to như hạt đậu của cô ta lã chã tuôn rơi.

Cô ta rất thích khóc, cũng quen khóc lóc, khóc như hoa lê ướt mưa, khóc đến mức làm cho người ta sinh lòng đồng tình.

“Thanh Thanh, em biết chị không thích em, chị có hiểu lầm về em, chị đánh em cũng được, mắng em cũng không sao, nhưng chúng ta đi về nhà trước được không?” Giang Nặc Nặc hít sâu một hơi: “Nếu không, cha mẹ hiểu rõ thì nhất định sẽ không vui đâu…”

Đang có người định bước ra khuyên can thì Giang Ngạn Thanh bỗng xuất hiện, giọng nói hơi gấp gáp: “Có chuyện gì thế?”

Giang Lê Thanh không trả lời, lùi lại hai bước đứng sóng vai với Giang Ngạn Thanh, híp mắt hỏi Giang Nặc Nặc: “Em nói là chị được nhận nuôi, nhưng em mở to mắt ra nhìn xem, chị và anh trai có giống nhau không?”

Lời này vừa nói ra, vô số ánh mắt đều rơi vào hai người, sau đó tất cả đều sợ hãi hít sâu một hơi.

Lúc mới chuyển tới Anh Hoa, Giang Lê Thanh rất gầy gò, mái tóc màu đỏ như lửa, nghe nói là đứa nhỏ mới được nhà họ Giang mang về, cộng thêm chuyện tên của Giang Ngạn Thanh và Giang Lê Thanh khá giống nhau, cho nên mọi người đều nghĩ bọn họ là song sinh.

Cũng có người đã hỏi Giang Nặc Nặc.

Nhưng cô ta lại nói Giang Lê Thanh ghét bỏ tên cũ của mình quê mùa, sau khi bị cha mẹ đón về vẫn không có cảm giác an toàn, vì dung nhập vào gia đình, cũng vì muốn anh trai chăm sóc tốt cho cô nên đã cưỡng ép cha mẹ đặt cho một cái tên giống anh trai, như vậy thì người khác nghe xong sẽ không hoài nghi thân phận của cô nữa.

Sau khi cô ta ám chỉ như vậy, mọi người đều giật mình, cho rằng Giang Lê Thanh là người ham hư vinh, càng thêm bất bình thay Giang Nặc Nặc.

Đồng thời, hảo cảm với Giang Lê Thanh cũng tụt dốc không phanh.

Nhưng… bây giờ hai người bọn họ đứng cùng nhau, cho dù là diện mạo hay thần thái thì đều giống nhau tới tám phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK