Mục lục
Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mái tóc cô dày và rậm, kể từ để tóc dài, mỗi lần sấy tóc đều là một lần tra tấn, dần dần cô toàn để nó khô tự nhiên. Cùng với âm thanh ồn ào của máy sấy tóc, anh dùng năm ngón tay khéo léo luồn vào tóc cô, cử chỉ nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy thư giãn.

Giang Lê Thanh uể oải ngáp ngắn ngáp dài dài, nửa người trên tựa hẳn vào người anh.

Những ngày gần đây cô thực sự rất mệt mỏi, mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm đến một, hai giờ, sau đó còn phải di chuyển vất vả cả ngày. Hai người ăn xong, bên ngoài đã tối đen, không nhìn thấy gì cả.

Anh dặn dò cẩn thận, rồi chuẩn bị rời đi.

Giang Lê Thanh nằm trên giường nhìn bóng anh, trong lòng không nỡ.

Cuối cùng không thể kiềm chế được, cô thay đồ, lên gõ cửa phòng tầng mười tám.

"Giường của em quá cứng, ngủ không thoải mái." Giang Lê Thanh không thèm để ý phản ứng của Hoắc Nghiên, cố chấp xông vào phòng.

Từ tầng mười tám trở lên là phòng ngắm cảnh, phòng lớn gấp đôi, chưa kể còn có cả ban công ngắm cảnh ngoài trời.

Giang Lê Thanh hoàn toàn không coi mình là người ngoài, cô bỏ dép, nằm trên giường anh, nghĩ ngợi một lúc, cô còn dịch sang một bên, vuốt phẳng ga giường, chuẩn bị chỗ cho anh.

Hoắc Nghiên vừa bất lực vừa buồn cười: "Em ngủ ở đây cũng được nhưng anh còn phải làm việc một chút, có thể sẽ làm ồn đến em."

"Không sao." Giang Lê Thanh phẩy tay: "Trừ khi động đất, còn không thì không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em được."

Hoắc Nghiên cũng mặc kệ cô.

Anh tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn bàn trên bàn làm việc, anh đeo kính, mở máy tính, bắt đầu xử lý email.

Giang Lê Thanh lướt điện thoại một lúc, xem linh tinh vài phút, lại thấy không có gì thú vị, bắt đầu tập trung vào Hoắc Nghiên.

Anh mặc áo len cổ lọ màu đen nghiêm túc, ngồi trước bàn máy tính chăm chú làm việc, dáng vẻ thực sự có chút lạnh lùng khó gần, chỉ là...

"Hoắc Nghiên, anh không mặc áo giữ nhiệt bên trong à?"

Hoắc Nghiên hơi khựng lại.

Giang Lê Thanh ngồi dậy trên giường, tiếp tục hỏi: "Anh không cởi áo, anh không thấy nóng à?"

Cô nghĩ rằng hệ thống sưởi của khách sạn này cũng khá tốt.

Ánh mắt đầy tò mò khiến Hoắc Nghiên sửng sốt, một lúc sau, anh đưa tay kéo cổ áo: "Hơi nóng."

"Vậy anh cởi ra đi, em sẽ không chê áo giữ nhiệt của anh xấu đâu."

Hoắc Nghiên bật cười, cởi áo len trước mặt cô.

Anh mặc một chiếc áo giữ nhiệt màu đen, không quá bó nhưng vẫn có thể làm nổi bật cơ bắp của anh.

Giang Lê Thanh: "!"

Nhìn cái này thú vị hơn nhiều so với lướt mạng.

Ánh nhìn của cô rất trắng trợn, khiến Hoắc Nghiên không thể tiếp tục làm việc.

"Mười một giờ rồi, em không buồn ngủ à?"

Giang Lê Thanh lắc đầu: "Em còn trẻ, không thấy buồn ngủ. Anh cứ bận việc của anh, đừng quan tâm đến em."

Hoắc Nghiên: "..."

Thôi.

Không làm được nữa.

Anh đóng máy tính, đứng dậy.

Giang Lê Thanh lăn sang một bên, nhường chỗ cho anh: "Chú nhỏ, anh đến nhanh đi, em làm ấm chỗ cho anh rồi."

Hoắc Nghiên vừa cầm cốc giữ nhiệt lên định uống một ngụm:

"..."

"Đừng sợ, em là người đứng đắn, sẽ không làm gì anh đâu."

Hoắc Nghiên: “...”

Ánh mắt cô rực cháy, Hoắc Nghiên không hề lay động, anh ôm một chiếc chăn khác từ trong tủ ra, chậm rãi nằm lên giường.

Vừa tắt đèn, anh đã nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, anh mở mắt nhìn sang, thấy Giang Lê Thanh cởi áo giữ nhiệt bên trong, ném ra ngoài, Hoắc Nghiên thấy vậy, mí mắt giật mạnh, vội vàng ngăn cản...

"Mặc vào."

"Nóng."

"Nóng cũng phải mặc."

Anh cứng rắn, Giang Lê Thanh có chút không vui: "Em mặc áo ba lỗ bên trong mà, mặc vào ngủ không được."

Hoắc Nghiên cạn lời.

Nghĩ lại cũng mặc kệ cô.

Kết quả chỉ yên ổn được hai phút, một bàn chân mềm mại thò vào, khoảnh khắc tiếp theo, cô như con cá bơi vào ổ chăn của anh.

"Giang Lê Thanh." Hoắc Nghiên gọi tên cô, nghe kỹ thì có chút cảnh cáo.

Giang Lê Thanh hoàn toàn không sợ anh, cô duỗi tay ôm chặt anh: "Em sợ lạnh."

Hoắc Nghiên tức đến mức bật cười: "Không phải nãy em còn sợ nóng à?"

Giang Lê Thanh: "Thế thì bây giờ em lại sợ lạnh rồi."

Hoắc Nghiên: "Sợ lạnh thì mặc áo vào."

Giang Lê Thanh: "Mặc vào thì nóng."

"..."

Cuộc đối thoại rơi vào vòng luẩn quẩn.

Cô cũng không an phận ôm anh, tay trượt xuống, thò vào vạt áo, sờ tới sờ lui cơ bụng săn chắc của anh.

Hoắc Nghiên nhịn không được nắm lấy cổ tay cô, lật người giam cô vào lòng, bàn tay to ấn chặt gáy cô, không cho cô cử động: "Ngủ đi."

Giang Lê Thanh chu môi: "Giả vờ đứng đắn."

"Ừ anh vậy đó." Hoắc Nghiên thừa nhận: "Cho nên em ngoan ngoãn một chút."

Cô thực sự ngoan ngoãn.

Ngực Hoắc Nghiên rộng rãi ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ, mùi sữa tắm thoang thoảng như hương trầm thôi miên, chỉ một lát sau đã khiến cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, xác định cô sẽ không tỉnh dậy, Hoắc Nghiên mới từ từ buông tay cô ra, lại hôn lên trán cô, lật người xuống giường, tiếp tục làm việc.

Làm được một nửa, Tề Chiêu gửi cho anh mấy bức ảnh đi du lịch nước ngoài.

Hoắc Nghiên thấy cảnh đẹp, nhân cơ hội hỏi thông tin nơi tham quan, đến lượt Tề Chiêu ngạc nhiên.

[Tề Chiêu: Ngày nghỉ mà thức đêm làm việc, đâu phải phong cách của cậu.]

[Hoắc Nghiên: Không còn cách nào khác, bạn gái hơi dính người.]

[Tề Chiêu:??]

[Tề Chiêu:???]

Không phải.

Đợi đã.

Anh là một lão già cô đơn mà, làm sao có bạn gái được??

[Tề Chiêu: Tôi thấy cậu chưa tỉnh ngủ, đang mộng du à.]

Hoắc Nghiên cau mày, lười để ý đến anh ta, xử lý xong hai email cuối cùng, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK