Không biết những người khác của nhà họ Giang có nhớ không, Hoắc Nghiên thì nhớ rất kỹ.
Sau đó, chính là lòng riêng của anh.
Người như Giang Lê Thanh, không nên bị nhốt trong khu vườn nhỏ, cô nên bay đến nơi rộng lớn, ngắm nhìn biển cả, chạm được đến tự do.
Trong đó có sự yêu quý với người thông minh; cũng có sự tán thưởng dành cho hậu bối, anh cũng từng coi cô là một người đồng bệnh tương liên, nhưng trong vô số tình cảm, chỉ duy nhất tình yêu là không được phép nảy sinh.
Cô gọi anh một tiếng chú nhỏ, vậy thì anh chỉ có thể là chú nhỏ.
Chuyện hôm nay vượt quá lẽ thường, càng khiến anh nảy sinh cảm giác hỗn loạn khó có thể chống đỡ.
Hoắc Nghiên chưa từng có lúc hoang mang và bất lực như vậy.
Anh cũng sẽ không trách Giang Lê Thanh, dù sao cô còn nhỏ, lại sinh ra trong gia đình như vậy, có thể chưa từng thấy đàn ông bình thường trông như thế nào; anh chỉ nghi ngờ liệu mình có làm gì không đúng, từ đó mất đi chừng mực và khoảng cách, mới khiến cô ấy mê muội anh.
Tóm lại, Hoắc Nghiên cảm thấy là mình đã làm hỏng chuyện.
“Tôi cảm thấy... có lẽ một số hành động của tôi khiến con bé hiểu lầm về bản thân mình.”
Tề Chiêu nghe mà ngây người: "Hiểu lầm gì cơ?"
"Ví dụ như..." Hoắc Nghiên do dự hồi lâu: "Tình phụ tử?"
"?"
"???"
Tề Chiêu ngây ngốc.
Ngay cả cá tuột khỏi lưỡi câu cũng không phát hiện ra.
Mãi một lúc sau, anh ta mới luống cuống thu cần câu, cũng lười câu cá, đối mặt với Hoắc Nghiên: "Không phải chứ, Hoắc Nghiên, cậu bị dở hơi à? Nói linh tinh gì thế, cậu tự nghe xem cậu vừa nói gì đi. Như cách cậu nói thì Lan Nhược hơn tôi năm tuổi, lẽ nào tôi với cô ấy là... tình mẫu tử?"
Cái quái gì thế!
May mà Tần Lan Nhược không ở đây, không thì anh đã ăn hai cú đấm rồi.
Hoắc Nghiên thở dài: "Tôi không có ý đó." Anh nói: " Giang Lê Thanh và Tần Lan Nhược không giống nhau, tình trạng của con bé anh cũng biết, theo tâm lý học, kiểu người này đúng là sẽ động lòng với đàn ông trưởng thành, tôi chỉ không biết tiếp theo nên làm thế nào."
"Làm thế nào là thế nào?" Tề Chiêu nhướng mày: "Trước kia cậu từ chối người khác thế nào thì từ chối con bé như thế không phải là được rồi sao."
Hoắc Nghiên lắc đầu: "Con bé không giống người khác." Hoắc Nghiên tìm kiếm cách diễn đạt thích hợp: "Con bé khá cố chấp."
Việc đã quyết định thì chính là đã quyết định.
Trong từ điển của cô, thứ muốn có chắc chắn phải có được, Hoắc Nghiên tuy không phải là đồ vật nhưng ở trong mắt Giang Lê Thanh, có lẽ cũng không khác là mấy.
Muốn là phải có.
Tóm lại là không thể từ bỏ.
Hoắc Nghiên không biết phải làm sao, anh có thể tàn nhẫn, quyết đoán từ chối bất kỳ ai; nhưng không thể dùng thủ đoạn đó với Giang Lê Thanh, vì thế lúc này mới hoang mang, không biết phải làm sao.
Tề Chiêu thuận miệng nói: "Vậy thì cậu chấp nhận đi, coi như dỗ dành trẻ con chơi chơi vậy."
Hoắc Nghiên lườm anh ta, trong mắt lộ ra vẻ không đồng tình.
Tề Chiêu: "Hoặc là cậu tìm người kết hôn đi, dù sao cậu cũng không còn trẻ nữa, cũng nên lập gia đình rồi, cũng đỡ cho đám người trong hội đồng quản trị cứ mấy hôm lại thúc giục cậu."
Hoắc Nghiên nghe mà bực bội: "Có thể đưa ra ý kiến thì đưa, không đưa được thì cút."
Tề Chiêu trợn tròn mắt, kéo ghế về phía mình: "Ê bro, tôi nói thật, Giang Lê Thanh năm nay cũng hai mươi rồi chứ? Con bé là người trưởng thành, cậu cũng là người trưởng thành, hai người cách nhau bảy tuổi chứ không phải bảy mươi. Nếu con bé thực sự thích cậu, cậu hãy cho con bé quyền ngang hàng với cậu, cho con bé cơ hội theo đuổi cậu, không theo đuổi được thì nói sau, xem lúc trước tôi theo đuổi Lan Nhược đi, tôi theo đuổi cô ấy từ bờ đông sông Trường Giang đến bờ tây sông Trường Giang, suốt ba năm, mất tận ba năm, cuối cùng tình cảm chân thành cũng được trời đất chứng giám, giờ Lan Nhược yêu tôi quá trời quá đất nè."
Tề Chiêu nói xong thì đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Hoắc Nghiên nghe xong thì cười lạnh: "Đó là do cậu không biết xấu hổ."
Tề Chiêu đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng tình cảm là thứ như vậy, không biết xấu hổ là đúng rồi.
Nếu hồi trước anh ta biết xấu hổ thì Tần Lan Nhược đã sớm kết hôn với tên cặn bã kia rồi, sao mà đến lượt anh ta nữa, càng đừng nói đến chuyện có con.
Tề Chiêu vỗ vai Hoắc Nghiên, nói bằng giọng của người từng trải: "Việc gì cũng phải thử, nói gì thì nói, Giang Lê Thanh thích cậu, vậy là cậu trèo cao rồi đấy."
Hoắc Nghiên: "..."
Tề Chiêu: "Vợ tôi từng nói, thời kỳ bung nở của đàn ông ngắn lắm, qua ba mươi tuổi là thành hoa bìm bịp héo rồi. Con bé thích cậu thì có thể thích vì cái gì? Còn không phải vì bây giờ trông cậu vẫn khá là đẹp trai sao? Tôi thấy cậu ngoài cái mặt ra thì chả được cái nước gì..."