Không cần nghĩ cũng biết lý do vì sao.
Giang Lê Thanh vươn vai một cái, không để ý đến hỗn loạn bên ngoài, vén chăn đi tới nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Khi ngẩng đầu, Giang Lê Thanh phát hiện điều kì lạ ở trong gương.
Không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là sẽ thấy.
Giang Lê Thanh híp mắt lại.
Hệ thống cười lấy lòng: [Vì kí chủ đã thức tỉnh cho nên những điều không quá ảnh hưởng đến cốt truyện sẽ dần dần được giải trừ.]
Giang Lê Thanh không nói gì, chậm rãi đánh răng.
Sau khi xong xuôi, cô mới thay đồ đi xuống lầu.
Tình huống ở phòng khách có thể dùng từ “gà bay chó chạy” để hình dung.
Heo con tuột dây chạy đi, robot quét nhà kéo phân heo bôi khắp nhà, cả phòng đều tràn ngập mùi thối khó ngửi.
Ghế sô pha đắt tiền bằng da thật và đồ sứ đắt tiền nhập khẩu của mẹ Giang đều bị phá hỏng, gối dựa bị cắn nát, lông ngỗng bay loạn, heo con chạy nhanh như một mũi tên, chạy tới đâu, tiếng hét chói tai vang lên đến đó.
“Con heo này ở đâu ra vậy?”
“Vú Lưu! Mau đuổi nó ra! Ném nó ra bên ngoài đi!”
“Các người cũng ngẩn ra đó làm gì, mau nhốt con robot ngu ngốc kia lại!”
Mẹ Giang không bình tĩnh nổi nữa, gần như phát rồ lên.
Sắc mặt cha Giang cũng không dễ nhìn, giày da của ông ta gặp kiếp nạn, lúc xỏ vào không để ý, đạp một chân đầy phân và nước tiểu.
Người trong phòng bó tay chịu trói trước một con heo, sáng sớm đã hò hét ầm ĩ chẳng khác nào chợ bán đồ ăn.
Giang Lê Thanh vui vẻ xem kịch, khi heo con vọt tới bên chân cô, cô nhanh tay lẹ mắt túm tai nó lại, sau đó chậm chạp đi ra ngoài.
“Thật náo nhiệt.”
Giang Lê Thanh cầm theo con heo, cười nói với đám người.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cô.
Giang Lê Thanh ung dung đứng đó, sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu dạy dỗ con heo: “Giang Lê Thanh, mày chẳng nghe lời gì cả, sao có thể tè bậy thế hả? Mày nhìn xem, mày làm cha mẹ tức giận rồi kia kìa.”
Phòng khách vừa ồn ào bỗng trở nên im lặng kì lạ.
Mẹ Giang liếc nhìn con heo trên tay Giang Lê Thanh: “Thanh Thanh, con nói gì thế?”
Giang Lê Thanh cong môi cười: “Con làm theo ý cha thôi, bắt con heo này về làm con gái của ông ấy.” Cô rất hào phóng: “Con cũng tặng tên mình cho con heo này, sau này mọi người cứ gọi nó là Tiểu Giang, được không?”
Vưa sáng sớm cha Giang đã đầy một bụng tức, còn chưa kịp lắng xuống đã nghe thấy lời nói của Giang Lê Thanh, lửa giận xông lên tận đầu.
“Giang Lê Thanh, tao thấy mày…”
“Cha, đừng tức giận nha…” Không đợi cha Giang nói hết, Giang Lê Thanh đã ngắt lời, nét mặt tủi thân: “Con có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, dù sao từ nhỏ đến lớn con cũng không được mọi người nuôi dưỡng ngày nào, con cũng cảm thấy rất tiếc nuối. Bây giờ con tặng con heo này cho mọi người, mọi người có thể coi nó là con hồi nhỏ, nuôi nó trưởng thành cũng được, cũng để cho nó thay con trải nghiệm cảm giác bầu bạn với mọi người, thật tốt biết bao.”
Nuôi heo trưởng thành?
Bầu bạn với heo?
Mỗi từ đều khiến người ta phát điên, nhưng người nhà họ Giang lại không cách nào phản bác.
Thành thật mà nói, bọn họ có áy náy với Giang Lê Thanh.
Nhưng trước giờ, cha mẹ không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình với con cái, thế là trong năm tháng dài đằng đẵng, sự xấu hổ này dần dần bị hao mòn, trở thành không kiên nhẫn và oán trách.
Bây giờ Giang Lê Thanh lại nói thẳng chuyện này ra, khiến cho bọn họ nghẹn lời.
Khóe miệng cha Giang giật giật, cố nén cơn giận: “Tao chỉ thuận miệng nói, mày lại mang hẳn một con heo về cho tao, vậy giờ tao đòi tên lửa, có phải mày cũng sẽ tạo ra một cái không hả?”
Giang Lê Thanh im lặng, hình như đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Cuối cùng, cô trịnh trọng gật đầu: “Trong kiếp này thì có thể.”
Cha Giang: “...”
Mẹ Giang thực sự không chịu nổi cảnh gà bay chó chạy như này, bèn dịu giọng nói với Giang Lê Thanh: “Cha con nói linh tinh đó, nhà họ Triệu và nhà chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm, trên phương diện làm ăn cũng có qua lại, con nghe lời mẹ đi, hôm nay con đi cùng cha tới nhà họ Triệu xin lỗi, việc này coi như bỏ qua, còn về con heo này…”
Bà ta ngừng lại: “Đưa cho phòng bếp làm heo quay đi.”
Giang Lê Thanh trừng to mắt, ôm chặt con heo vào ngực: “Mẹ nói gì thế? Nó chỉ là một đứa nhỏ…”
Heo con kêu éc một tiếng.
Mẹ Giang im lặng: “Vậy con muốn…”
Giang Lê Thanh thản nhiên nói: “Đương nhiên là nuôi rồi.”
Sắc mặt mẹ Giang tái đi.
Nuôi heo? Làm gì có nhà giàu nào nuôi heo?
Giang Lê Thanh nhẹ nhàng nói: “Mẹ, em gái và anh trai muốn gì cũng có, con chỉ muốn giúp cha nuôi một đứa con gái, chẳng lẽ cha mẹ sẽ không đồng ý? Hai người sẽ bất công như thế sao? Nhất định là không thể nào…”
Giúp cha nuôi một đứa con gái?
Lời này không chỉ đơn thuần là mắng ông bà Giang, mà ngay cả bản thân cô cũng bị mắng.
Bây giờ cha Giang không muốn dây dưa nữa, ông ta cảm thấy rất đau đầu, bực bội xua tay: “Chỉ cần mày đi cùng tao đến xin lỗi người ta, nuôi heo hay nuôi vịt cũng tùy mày.”
Giang Lê Thanh tươi cười: “Được ạ, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô đưa heo cho người hầu, vui vẻ lên lầu thay quần áo.
Trong suốt quá trình, hệ thống luôn giữ im lặng, Giang Lê Thanh tiện tay cầm bộ đồ thể thao màu trắng trong tủ ra thay: “Hệ thống, trong cốt truyện có đoạn tao đánh người như này không?”
Hệ thống: [Có, nhưng hơi khác biệt một xíu.]
Hệ thống: [Trong nguyên tác, thiết lập của cô là đáng thương yếu đuối, căn bản không có chuyện một chọi ba.]
Còn suýt nữa đánh người ta tới chết nữa…
Nguyên nhân chính vì hành động đó quá trái với thiết lập nhân vật nên hệ thống chủ thần mới kiểm tra, phát hiện cốt truyện sắp thay đổi, bèn cưỡng ép tước đoạt cơ thể của Giang Lê Thanh, cho các linh hồn khác tiến vào để thay đổi, kết quả vẫn không được như ý.