Giang Lê Thanh chống cằm suy nghĩ, sau đó nhanh trí đáp: “Ngày mai đi, chú có ở nhà không?”
Hoắc Nghiên: “Cháu đến thì tôi sẽ ở nhà.”
Ý là nếu cô không đến, vậy thì anh sẽ không ở nhà sao?
Quả nhiên cô không nhìn lầm, chú nhỏ Hoắc này có trách nhiệm hơn Hoắc Bạch nhiều.
Đáng tiếc, truyện ngược không cho đàn ông bình thường sống sót.
Sau khi nói chuyện xong, Hoắc Nghiên lập tức về phòng ngủ, đồng thời gọi La quản gia tới.
“Tiên sinh, cậu gọi tôi?”
Hoắc Nghiên đứng trong phòng quần áo, dáng vẻ rất nghiêm túc, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Chú La, nếu tôi ăn mặc quá nghiêm túc, liệu có dọa sợ con gái nhà người ta không?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, Hoắc Nghiên không muốn lưu lại ấn tượng “khó chung sống” cho Giang Lê Thanh.
Anh đứng trong phòng quần áo, tìm kiếm một phen cũng không thấy đồ gì thích hợp.
Từ sau khi lên làm chủ tịch, ngày nào anh cũng chỉ mặc đồ âu, vì tuổi còn trẻ, anh không muốn đám cáo già trong công ty bắt bẻ, cho nên quần áo đều thiết kế theo phong cách trưởng thành.
Cả tủ toàn đồ tối màu, dù có vẻ hơi khó gần, nhưng đúng là có thể ngăn chặn được miệng lưỡi của đối thủ và những công ty đối tác.
Nhưng Giang Lê Thanh không phải đối tác, cũng không phải đối thủ, chỉ là một cô bé học cấp ba không được cha mẹ yêu thương, hình như còn vô cùng tin cậy anh.
Nếu như mặc quá nghiêm túc, khó tránh khỏi việc cô sẽ e ngại khi gặp mặt anh.
Lần đầu tiên La quản gia thấy Hoắc Nghiên khó xử vì loại chuyện nhỏ nhặt này, ông ấy do dự một hồi, sau đó đề nghị: “Cậu… có thể tìm đồ thời đại học để mặc.”
“Không được.” Hoắc Nghiên nhíu mày: “Cảm giác như cưa sừng làm nghé vậy.”
Mặc dù trông trẻ trung hơn, nhưng lại dễ khiến người ta sinh ra hiểu lầm.
Chưa kể đối phương còn là một học sinh cấp ba đang tuổi dậy thì.
Không thể quá nghiêm túc, nhưng cũng không thể quá trẻ trâu.
“Thôi bỏ đi.” Hoắc Nghiên nhíu mày: “Chú gọi người đưa mấy bộ đồ mặc thường ngày sáng màu đến là được.”
Anh nhìn thoáng qua tủ quần áo, im lặng hồi lâu.
Suốt mấy năm nay, ngày nào cũng bù đầu với công việc, anh bỗng không nghĩ ra dáng vẻ của mình khi không làm việc sẽ như thế nào.
Lâu như vậy rồi, có lẽ nên để bản thân nghỉ ngơi một chút.
Hôm sua, Giang Lê Thanh vẫn dậy từ năm rưỡi như thường lệ, cô tập thể dục một giờ, sau đó học thuộc từ mới, bảy rưỡi xuống ăn sáng, sau đó mới chọn quần áo để ra ngoài.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp chú nhỏ, nên lưu lại một ấn tượng tốt.
Trong tủ của cô không ít đồ, chỉ là hơi kiểu cách, không giống đồ mặc thường ngày lắm.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô vẫn chọn một chiếc váy hoa nhí.
Đúng lúc này, cha Giang dẫn theo luật sư tới nhà.
Cô vẫn xuống lầu, đối mặt với cha Giang.
“Thanh Thanh, mau tới đây, hợp đồng cũng làm xong rồi, con ký tên, in dấu vân tay là được.”
Giang Lê Thanh chậm rãi tiếp nhận tài liệu mà luật sư đưa tới.
Cô biết, hợp đồng này không đơn giản như cha Giang nói.
Giang Lê Thanh cẩn thận đọc từng tờ.
Không biết là do hồi hộp hay nôn nóng, cha Giang không ngừng xoa tay vào nhau, hình như muốn cô nhanh chóng ký tên.
“Cô Giang, cô xem còn gì nghi vẫn không?”
Giang Lê Thanh giả vờ ngây ngốc nhìn về phía luật sư: “Trên này có nhiều nội dung quá, có thể để cho tôi xem xong mới ký được không?”
Luật sư nói: “Không sao, cô không hiểu chỗ nào, tôi có thể giải thích.”
Giang Lê Thanh: “Phải chờ tôi đọc xong mới biết được.”
Luật sư và cha Giang liếc mắt nhìn nhau.
Cha Giang mỉm cười, vỗ vai Giang Lê Thanh: “Thanh Thanh, cứ từ từ đọc, nhưng nhất định phải kí trong hôm nay, mấy phòng ban khác còn đang chờ hợp đồng này đó.”
“Vâng.”
Giang Lê Thanh gật đầu, sau đó cầm hợp đồng đi lên lầu.
Cha Giang nhìn theo bóng lưng cô đi vào thang máy, vẻ mặt hiền từ cũng biến mất, thay vào đó là biểu cảm tức giận.
“Con nhóc này lắm chiêu lắm, không chừng lại cầm hợp đồng đi hỏi mấy luật sư trên mạng cũng nên, cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Luật sư lắc đầu: “Yên tâm đi, hợp đồng không có vấn đề gì, nhưng con dấu là giả, không có tác dụng trước pháp luật, sau khi cô Giang ký xong, tôi sẽ lập tức thiêu hủy tài liệu này.”
Cha Giang nghe vậy thì hít sâu một hơi, nặng nề dựa vào thành ghế: “Mong là sẽ thuận lợi.”
Nhưng ông ta cứ cảm thấy bất an kỳ lạ.
Nếu thật sự có thể thuận lợi như vậy thì tốt, chỉ e Giang Lê Thanh lại giở trò gì mà thôi.
Giang Lê Thanh cầm theo hợp đồng chuồn ra cửa sau, tiện thể nhắn tin cho Hoắc Nghiên.
Cô cưỡi xe máy điện của mình, lái xe tốc độ cao, gần mười phút đã đến trước cửa nhà họ Hoắc.
Không đợi Giang Lê Thanh bấm chuông, cửa chính đã từ từ mở ra.
La quản gia đã chờ sẵn trước cửa.
Ông ấy mỉm cười, cúi người xuống: “Chào mừng cô Giang đến chơi nhà, tiên sinh đã chờ cô rất lâu rồi.”
Giang Lê Thanh cảm thấy Hoắc Nghiên này rất hiếu khách.
La La quản giai xe đi phía trước, Giang Lê Thanh cưỡi xe điện theo sau.
Trước khi đi vào biệt thự chính, hình như Giang Lê Thanh nhớ ra gì đó, cô gọi La quản gia, hạ thấp giọng: “Chú La, tôi quên mang quà rồi, chú chờ tôi về lấy đã.”
La quản gia thấy cô vội vàng như vậy thì há hốc miệng, chưa kịp ngăn cản đã thấy Giang Lê Thanh cưỡi xe nhỏ chuẩn bị đi về.
Đúng lúc này, Giang Lê Thanh nghe thấy tiếng nói trầm ấm truyền từ sau lưng đến.
“Là quà cho heo Tiểu Giang hay là cho tôi?”