Tóm lại, ra ra vào vào mấy lượt, Giang Lê Thanh như người đứng ngoài xem kịch, luôn luôn bay bên cạnh để nhìn mọi việc, xem hết người này đến người kia đi chết, mỗi lần reset lại đều là ngày mười tám tháng tám.
Dần dần, cô đã trở nên chết lặng, không hi vọng đoạt lại cơ thể nữa, chỉ hi vọng người vừa tới sẽ cho cô xem một màn thống khoái.
Cô không hề ngờ rằng… cô thật sự có ngày trở về.
Giang Lê Thanh vô cùng hoảng hốt.
[Ting! Hệ thống trói buộc thành công, hệ thống 08 hân hạnh phục vụ.]
[Xin chào, kí chủ, tôi là hệ thống nữ chính thức tỉnh số 08, chúc mừng kí chủ thức tỉnh ý thức, tôi sẽ là người hỗ trợ cô hoàn thành cốt truyện.]
Lúc này, Giang Lê Thanh mới nhớ ra dòng điện kỳ quái ở trong đầu cô lúc nãy.
Âm thanh phát ra từ trong đầu, cô chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: “Nữ chính thức tỉnh?”
[Đúng vậy, đây là một thế giới tiểu thuyết, cô là nữ chính của thế giới này, vì một số nguyên nhân đặc biệt nên tôi không thể giúp cô dự báo tương lai, cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đưa ra, đồng thời duy trì thiết lập nhân vật.]
Giang Lê Thanh mơ hồ: “Thiết lập nhân vật?”
Một ánh sáng vàng lóe lên, hệ thống truyền một đoạn cốt truyện vào trong não Giang Lê Thanh.
Đay là một thế giới ngược văn, thiết lập nhân vật của cô là tự ti, nhát gan, tầm thường, vô dụng, mọi thứ đều bị đứa con gái nuôi kia đè dưới chân, sau khi trải nghiệm bị vứt bỏ lúc còn nhỏ, cộng thêm bạo lực gia đình, cô lại có tình đầu sâu đậm với nam chính.
Sau khi nam chính ngược cô tơi tả, nữ chính mới bắt đầu thoát xác, từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng, cuối cùng, nam chính theo đuổi vợ như phim ngôn tình, khoảng ba chương, hai người tiến tới happy ending.
Giang Lê Thanh: “...”
Thần kinh.
[Cô đã thức tỉnh ý thức cá nhân nên linh hồn từ thế giới khác sẽ không thể giúp cô hoàn thành cốt truyện được nữa. Nói cách khác, đây là cơ hội cuối cùng của cô, một khi thất bại, thế giới sẽ không thể reset lại, nhân cách của cô sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.]
Giang Lê Thanh cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Tức là, những người trước đây xuyên vào cơ thể cô đều là người đến để giúp cô hoàn thành cốt truyện, nhưng kết quả…
Nhìn ra sự im lặng của cô, hệ thống khuyên nhủ: [Kí chủ đừng lo lắng, thực ra chuyện này rất đơn giản. Cô chỉ cần làm được hai chuyện: Đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, bình thản làm một con cá ướp muối, để cốt truyện vận hành đúng quỹ đạo là được.]
Hệ thống không yên lòng, căn dặn thêm: [Nhớ là không thể đi con đường vả mặt giống những kí chủ trước, vi phạm thiết lập nhân vật, khiến cho cốt truyện không cách nào tiến hành.]
Đánh không đánh trả, mắng không cãi lại.
Giang Lê Thanh nghẹn họng: “Ý của mày là… tao phải làm một đồ bỏ đi?”
[...] Lúc này, đổi thành 08 im lặng mất hai giây.
[Không, đây là cá ướp muối. Chỉ cần cô không để ý đến những hành động của bọn họ, bọn họ sẽ không thể làm tổn thương cô.]
Giang Lê Thanh: “...”
Giang Lê Thanh kinh ngạc: “Nhưng về sau tao bị người ta móc một bên thận nữa…”
Hệ thống: [...]
Bầu không khí giữa một người một hệ thống bỗng rơi vào xấu hổ.
Giọng điện tử của hệ thống cũng trở nên gấp gáp: [Tóm lại là… tôi tới đây để giúp cô, kí chủ, một khi cô chết đi, ý thức của thế giới cũng sẽ bị xóa bỏ. Kí chủ, cô chính là thế giới này…]
Giờ phút này, Giang Lê Thanh cũng hiểu ra mọi chuyện.
Tính cách và thiết lập nhân vật của cô vốn không khớp nhau, có lẽ là vì đề phòng cốt truyện bị đóng băng, những linh hồn ở thế giới khác mới thay thế thân phận của cô, nhưng cô lại thức tỉnh ý thức, khiến cho tất cả những kẻ đoạt xá kia đều thất bại.
Không còn cách nào, hệ thống chỉ có thể trói buộc cô.
Nhưng dựa vào đâu cô lại phải ngoan ngoãn làm theo ý nó?
“Không có ý nghĩa.” Giang Lê Thanh lạnh lùng nói: “Tao thấy tao vẫn nên chết đi thì hơn.”
Có trời mới biết được, sau khi bị trói buộc mấy trăm năm, nguyện vọng duy nhất của cô chính là được chết đi.
Giang Lê Thanh đảo mắt nhìn xung quanh, thật sự tìm được một con dao cắt vải, cô cầm lên định đâm vào động mạch chủ ở cổ.
Hệ thống hoảng hốt: [Đừng đừng đừng! Tôi đồng ý với cô! Cô có thể sửa đổi kết cục của chính mình! Không cần phải chọn nam chính của tiểu thuyết.]
Trong tiểu thuyết nữ tần, nữ chính mới là nhân vật chính duy nhất, nam chính chỉ là nhân vật phối hợp, phụ thuộc vào nữ chính mà thôi, cho nên chỉ cần cốt truyện đi đến cuối, cô thích chọn ai làm nam chính cũng được, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của hệ thống.
Giang Lê Thanh nhíu mày, không hài lòng lắm: “Tao cần đàn ông để làm gì?”
Hệ thống tiếp tục lui bước: [Sau khi kết thúc tôi cho cô một trăm tỷ, được không?]
Giang Lê Thanh không đáp, hững hờ nhìn con dao kia, nhẹ nhàng cắt một đường vào đầu ngón tay.
Vết cắt không sâu, nhưng lượng máu chảy ra cũng đủ khiến cho hệ thống run sợ.
Một khi nó đi vào trong cơ thể kí chủ thì nó và ý thức của thế giới đã bị trói buộc lại với nhau, nếu nữ chính chết đi, nó cũng theo đó mà biến mất.
[Rốt cuộc cô muốn cái gì?] Hệ thống bị ép đến nóng nảy: [Tôi thỏa mãn cô còn không được sao?]
Giang Lê Thanh đang chờ câu nói này, cô bỏ dao xuống, nhếch môi lên: “Trước kia, tao luôn cảm thấy rất kỳ lạ, cho dù tao dốc sức học hành như thế nào, cũng vẫn luôn thua kém người khác. Rõ ràng tao đọc hiểu đề, vậy mà viết ra lại thành một đáp án sai. Bây giờ tao hiểu rồi, cái gọi là thiết lập nhân vật kia đã cố ý cài đặt cho tao một bộ óc ngu xuẩn.”
Cô nói: “Yêu cầu của tao không cao, trả lại trí óc cho tao.”
[...] Hệ thống yếu ớt đáp: [Cô… cô cần trí óc làm gì?]
Giang Lê Thanh nắm chặt dao cắt vải: “Mày có trả lại không?”
[Được được được, trả cho cô là được chứ gì?] Hệ thống uất ức rống lên: [Vậy thì cô nhớ phải duy trì thiết lập nhân vật đó nha.]
Giang Lê Thanh: “Cứ trả lại đi đã.”
Cuối cùng, hệ thống vẫn trả lại.
Trong tiểu thuyết, nữ chính vô cùng vụng về, ăn hại, có đầu óc cũng vô dụng, cho nên trả lại trí óc thông minh cho Giang Lê Thanh cũng không tính là phá vỡ thiết lập nhân vật.
Hệ thống giải trừ trói buộc trí thông minh cho cô, tận tình cảnh báo: [Mặc dù trả lại trí thông minh cho cô, nhưng trình độ của cô cũng chỉ cao hơn người bình thường một chút xíu mà thôi, muốn học giỏi vẫn phải dựa vào chính mình.]
Giang Lê Thanh: “Ừm.”
Hệ thống: [Lát nữa chính là nhiệm vụ đầu tiên của cô, cha mẹ cô sắp quay về, cô nhất định phải bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, sau đó gặp được nam chính, đồng thời bị anh ta hiểu lầm mà ghét bỏ.]
Giang Lê Thanh: “Ồ?”
Đuổi ra khỏi nhà?
Hiểu lầm ghét bỏ?
Giang Lê Thanh nhướn mày, công việc này cô rất quen thuộc nha!