“Giang Lê Thanh!”
Phía sau bỗng có người gọi cô.
Cô quay đầu lại, là Phương Viên và Hà Tiểu Miêu đang vẫy tay với cô.
Phương Viên vỗ vỗ vào ghế trống dưới ánh mắt ngăn cản của Hà Tiểu Miêu: “Chỗ này nè.”
Giang Lê Thanh do dự một chút, sau đó vẫn đi qua.
Thấy cô tới, Hà Tiểu Miêu ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.
“Mọi người đều đồn cậu đến khoa thí nghiệm, là thật sao?”
Giang Lê Thanh không phủ nhận.
Tính cách Phương Viên rất thoải mái, không hề quan tâm cái nhìn của người khác, cô ấy hỏi Giang Lê Thanh: “Sao cậu lại muốn chuyển tới khoa thí nghiệm? Tớ luôn hâm mộ khoa quốc tế của các cậu đó, mỗi ngày đều có thể tan học lúc năm giờ, còn không cần tự học buối tối, áp lực học tập cũng nhỏ.”
Đối với con cái nhà bình thường, khoa quốc tế đúng là thiên đường, nhất là khoa quốc tế của Anh Hoa.
Hoạt động ngoại khóa mỗi ngày rất nhiều.
Bơi lội, cưỡi ngựa… đều là các bộ môn thường gặp, còn hay được ra nước ngoài học tập, không giống như khoa thí nghiệm bọn họ, vài ngày lại có một cuộc thi, học đến căng cả não.
Giang Lê Thanh cười một tiếng: “Vậy cậu chuyển tới khoa quốc tế đi, chúng ta đổi cho nhau!”
Phương Viên sững sờ, quả quyết từ chối: “Thôi vậy, quên đi, tớ vẫn muốn dựa vào sức của chính mình để thi đại học.”
Cô ấy không giống người khác, hỏi về chuyện xảy ra tối qua, sau khi nói xong chuyện này lại bắt đầu thảo luận chuyện đề thi với Giang Lê Thanh, có vẻ rất muốn học cùng lớp với cô.
Hai người trò chuyện vui vẻ, đúng lúc này, nhóm người của Vương Cường Cường giơ điện thoại đi qua, theo sau còn có không ít người, đều là học sinh bên khoa quốc tế và mấy gương mặt quen thuộc hay xuất hiện bên cạnh Hoắc Bạch.
Đoàn người vừa xuất hiện, vị trí xung quanh lập tức trống rỗng.
Giang Lê Thanh đã sớm biết, cho dù Hoắc Bạch bị đày đi nuôi heo, nhưng đám đàn em này vẫn sẽ thay anh ta xông pha chiến đấu.
Không muốn liên lụy đến người vô tội, Giang Lê Thanh đẩy Phương Viên: “Phương Viên, cậu và Hà Tiểu Miêu đi chỗ khác trước đi.”
Phương Viên cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho Giang Lê Thanh, bèn kéo Hà Tiểu Miêu tránh sang một bên.
Chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, đám người Vương Cường Cường và Trịnh Tiến cũng ngồi xuống, bốn mặt vây công, căn bản không cho cô cơ hội chạy trốn.
Ống kính của Vương Cường Cường nhắm ngay mặt cô, cười ha hả: “Nào nào, không phải mọi người đều muốn biết chủ nhân của heo là ai sao? Vị này chính là nhân vật nổi danh ở trường Anh Hoa của chúng tôi, Giang Lê Thanh!”
Đương nhiên, anh ta cũng mở livestream.
Từ xưa đến giờ, mấy tên thiếu gia này không hề thiếu tiền, bọn họ đập tiền như nước để mua lượt mắt xem, thù mới chồng thêm hận cũ, rõ ràng bọn họ muốn cô bị cả mạng xã hội chửi rủa.
Nhiệt độ của vụ Hoa Thịnh trộm heo còn chưa hạ xuống, tất cả mọi người đều rất tò mò với người tên “Giang Lê Thanh” này, cộng thêm việc cô đánh một roi quá ngầu, khiến cho cô ở trong lòng mọi người có thêm một lớp hào quang.
Thứ bọn họ muốn chính là để cư dân mạng thất vọng với cô ngoài đời thực.
Giang Lê Thanh vốn gầy yếu, lúc này, Vương Cường Cường bật một filter xấu xí, để lộ ra đôi mắt to, gương mặt hốc hác và vẻ mất tự nhiên của cô.
“Nhìn cũng bình thường thôi mà.”
“Trước đây có người nói thiếu gia kia theo đuổi em gái này, bây giờ xem ra… thiếu gia kia thèm thịt heo thì đúng hơn.”
“Đây là livestream gì vậy?”
“Không biết, hình như là phơi bày nhân vật chính.”
…
“Mọi người có điều không biết, Giang Lê Thanh chính là người nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, mấy ngày trước mới làm cho người anh em của tôi nhập viện, bây giờ lại vu oan cho người khác trộm heo, mọi người đoán xem, cô ta làm như vậy là vì lẽ gì?”
Lời này khiến cho người xem bừng tỉnh.
“Tôi biết ngay mà, thiếu gia đẹp trai lại còn có tiền, nhất định không thể làm ra chuyện trộm heo được.”
“Tức là chúng ta bị cô ta chơi đùa cả đêm à?”
“Bó tay rồi, mấy người đúng là thấy trai đẹp thì chết não.”
“Dù đúng dù sai, vừa châm chọc vừa quay thẳng mặt người ta cũng không hay lắm đâu.”
“Đừng có mà tiêu chuẩn kéo, lúc trước em gái mặt rắn này còn quay mặt thiếu gia nhà giàu kia kìa.”
Trên mạng xã hội vốn nhiều loại người, những người xây dựng tam quan dựa vào ngũ quan không phải số ít.
Gương mặt kia của Hoắc Bạch đúng là rất mê người, có thêm thân phận thiếu gia khiến cho anh ta có thêm hào quang trong mắt người khác, cho nên phần lớn mọi người đều chỉ mang tâm thái vui đùa để bình luận.
Nhưng nữ sinh thì không giống thế.
Mọi người sẽ dựa vào tướng mạo của cô, cố gắng tìm ra điểm xấu của cô, sau đó chất vấn cô.
Vương Cường Cường muốn vạch trần tất cả sự thật về cô: “Người ở Anh Hoa đều biết, một năm trước, vị Giang tiểu thư này là con gái nhà mổ heo ở nông thôn, sau đó bị người có tiền nhận nuôi, cho rằng bản thân có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng. Suốt ngày quấn lấy Hoắc thiếu gia thì thôi đi, còn ghen ghét thiên kim thật vì có quan hệ tốt với Hoắc thiếu gia. Bây giờ, cô ta đoạt phòng của thiên kim thật, lại đuổi thiên kim thật ra khỏi nhà. Muốn làm gì vậy? Giang Lê Thanh, cô định làm tu hú chiếm tổ chim khách, sau đó đạt được địa vị thượng lưu hay gì?”