Hoắc Nghiên rất ít khi từ chối cô, cả đời này của anh, sự thiên vị đều dành cho một mình Giang Lê Thanh, mặc cô tùy hứng, buông thả, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không đủ, vẫn luôn cảm thấy mình nợ cô.
Cuối cùng anh thở dài một tiếng, đưa tay ra bàn, mò mẫm tìm công tắc bật đèn.
Đèn bật lên, Hoắc Nghiên cũng nhìn rõ cô hơn.
Anh tiến lại gần, thì thầm: "Cởi giúp anh..."
Giang Lê Thanh biết anh đang ám chỉ điều gì, cô mò mẫm, đầu ngón tay chạm vào nơi nóng bỏng khó kiềm chế kia, lập tức ngỡ ngàng.
Nhìn cô ngỡ ngàng như thế khiến Hoắc Nghiên rất vui, chủ động ôm lấy cô, thân mật nói: "Sao không làm tiếp nữa?"
Giang Lê Thanh mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Nhưng cô tìm mãi mà không thấy khóa, ngược lại còn khiến hơi thở của đối phương trở nóng rực.
Hoắc Nghiên không thể chịu đựng được nữa, nắm tay cô đưa qua, cúi đầu hôn cô: "Em chỉ biết làm khó anh."
Lần này đến lượt Giang Lê Thanh ngượng ngùng, yếu ớt biện minh: "Em không có."
Hoắc Nghiên nhắm mắt nói: "Em thường xuyên làm thế."
Cô không nói gì.
Anh ghé vào tai cô: "Đồ em mua đâu?"
Giang Lê Thanh còn muốn giả vờ ngốc, kết quả Hoắc Nghiên đã nhanh tay kéo ngăn kéo lấy hộp đồ ra.
Kết quả sau khi nhìn đi nhìn lại hai lần, anh đột nhiên im lặng, động tác cũng dừng lại, sau đó lại thở dài.
Nhìn biểu hiện này của anh, Giang Lê Thanh e dè hỏi: "Lớn... lớn quá?"
Tệ rồi.
Hình như cô mua cỡ lớn, chẳng lẽ đoán sai rồi sao? Không thể nào... nhưng bây giờ cô cũng không dám đưa tay sờ kỹ.
Trong lúc căng thẳng, cô nhận được ánh mắt u uất của đối phương: "Nhỏ quá."
"..."
Bây giờ đi xuống mua là không thể.
Dù sao giờ cũng đang hứng lắm rồi.
Hoắc Nghiên vứt hộp đồ đó đi, nắm tay Giang Lê Thanh, kéo qua nơi đó: "Chỉ có thể phải để Thanh Thanh vất vả một lần rồi."
Giang Lê Thanh: "..."
Lịch sự quá cơ.
Cô có chút ngượng ngùng nhưng lại không nhịn được nhìn chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn, khiến cho tên nhóc kia càng thêm nghịch ngợm.
… Hoắc Nghiên không lừa cô.
Thứ này thực sự không nhét vừa.
**
Bảy ngày trôi qua trong nháy mắt, Giang Lê Thanh cùng các bạn lên đường đến Mỹ.
Thời gian chuẩn bị cho cuộc thi bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, để tập trung chuẩn bị cho cuộc thi, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, các thành viên trong nhóm đều ngầm hiểu không lên mạng, cộng thêm yếu tố chênh lệch múi giờ, trong một tháng qua, Giang Lê Thanh chỉ gọi điện cho Hoắc Nghiên hai, ba lần.
May mắn thay, mọi sự trả giá đều xứng đáng.
Ngày 1 tháng 11, nhóm của Giang Lê Thanh đại diện cho Trung Quốc giành chức vô địch cuộc thi, bảy người đã nâng cao chiếc cúp vô địch dưới sự chú ý của các phương tiện truyền thông các nước.
Lễ trao giải kết thúc, Giang Lê Thanh mở Weibo đã lâu không vào, đăng một bức ảnh nâng cúp lên đó.
[Là Giang Lê Thanh V: Thắng một lần nhưng không chỉ một lần. (Ảnh)]
— Temmm!!!
— A a a chị tỏa sáng trên sân khấu, anh ấy ở dưới sân khấu ngắm nhìn chị tỏa sáng, biết không đó hả!!
— Thanh Thanh chắc chắn không biết đâu! Mau vào xem @ Hoắc Nghiên.
Cô đọc mà mơ mơ hồ hồ.
Khu bình luận loạn cào cào, khiến Giang Lê Thanh không hiểu gì cả?
Cô theo tag của cư dân mạng, ấn vào Weibo của Hoắc Nghiên, thấy hai nội dung anh mới đăng.
Một cái là bảy ngày trước, rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: [Đến rồi.]
Địa điểm gắn kèm là Hoa Kỳ.
Còn một cái là hôm nay.
Hoắc Nghiên ở vị trí không tính là gần lắm, tự tay chụp ảnh.
Trong ảnh, Giang Lê Thanh đứng trên sân khấu, nhìn về ống quay, cười rạng rỡ chói mắt.
Anh không viết gì cả, chỉ có một bức ảnh này.
Có rất nhiều người trong bức ảnh.
Có người qua đường vỗ tay, có phương tiện truyền thông cầm máy quay; có bạn đang ôm cô; nhưng tiêu điểm lại ở trên người cô, hay nói cách khác là sự chú ý của chủ nhân bức ảnh đều đặt trên người cô.
Trong bức ảnh có vô số người xuất hiện này, cô thấy được tình yêu không cần phải nói ra.
"Giang Lê Thanh, có người tìm em đang đợi ở bên ngoài đấy."
Nhân viên đi vào gọi cô, Giang Lê Thanh phản ứng lại, lập tức chạy như bay.
Cô chạy ra khỏi hậu trường, đường phố đông đúc toàn là người lạ, sau khi tìm kiếm một lúc, Giang Lê Thanh nhìn thấy một người đứng ở ngã tư cười với cô, trên tay còn cầm hai cốc sô cô la nóng vừa mua.
Hoắc Nghiên trông thật lạc lõng trong đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, chiếc áo khoác xám tôn lên chiều cao của anh, tóc đen mắt đen, từ đằng xa nhưng Giang Lê Thanh đã có thể cảm nhận được sự dịu dàng trên người anh.
Vẻ dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.
Không sai.
Hoắc Nghiên thực sự đã bay qua nửa vòng trái đất, đến bên cô.
Giang Lê Thanh nhìn anh một lúc, lao tới ôm anh.
Hoắc Nghiên sợ đổ đồ uống lên người cô, vội vàng đưa ra xa, nhẹ nhàng dặn dò: "Chậm thôi."
Giang Lê Thanh rất nhớ anh.
Nhớ giọng nói của anh, nhớ mùi hương của anh, nhớ từng ngày ở bên anh.
Cô không nỡ buông tay, mặt vùi sâu vào ngực anh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh lại đến đây? Anh đến cũng không nói với em một tiếng."
Hoắc Nghiên nhìn cô, nụ cười vẫn luôn nở trên môi: "Ừ, đến đàm phán hợp đồng, tiện đường đến thăm em."
Giang Lê Thanh nghiêng đầu trêu chọc: "Thực sự là tiện đường không?"
Cô đã nhìn thấu, Hoắc Nghiên bất lực lắc đầu, cũng không còn che giấu mục đích nữa: "Được rồi." Anh thừa nhận: "Thật ra những điều đó chỉ là cái cớ."
Anh cúi đầu hôn cô…
"Là anh muốn gặp em."
- Toàn Văn Hoàn -