Thấy ông ta sắp nổi giận, Giang Lê Thanh nhếch môi lên: “Cha, con không nói chuyện nữa, cha giữ sức đi.”
Tức chết ông ta mất thôi!
Sớm muộn gì ông ta cũng bị con mình chọc cho tức chết!
Giang Ngạn Thanh ở bên cạnh cố nín cười, rõ ràng là trường hợp nghiêm túc, lại bị Giang Lê Thanh biến thành hài kịch.
Cha mẹ chưa về anh ta còn hơi lo lắng, bây giờ xem ra, lo lắng của anh ta hoàn toàn là dư thừa.
Dựa vào thái độ này của Giang Lê Thanh, quả thực cô sẽ không chịu thiệt.
Giang Lê Thanh cũng sợ chọc cho ông ta nhập viện, như vậy thì công sức nghe mắng nãy giờ của cô đều uổng phí hết, cô vội vàng xoa dịu: “Cha đừng tức giận nữa, cha bảo con làm gì thì con sẽ làm nấy, con nghe lời là được chứ gì.”
Cha Giang day trán, ra hiệu mẹ Giang nói chuyện.
Mẹ Giang do dự, cuối cùng vẫn nói ra: “Bác sĩ bảo chúng ta chú ý tâm trạng của Nặc Nặc nhiều hơn, mà những lời đồn đại kia sẽ ảnh hưởng đến gia đình chúng ta, Thanh Thanh…” Bà ta hạ thấp giọng: “Con có thể đứng ra nói chuyện không? Nói chuyện ngày hôm nay đều là hiểu lầm, Nặc Nặc cũng là em gái con, đến lúc đó chúng ta đăng thêm một phần giám định ADN, như vậy…”
Không chờ bà ta nói xong, Giang Lê Thanh đã buồn cười thành tiếng, thấy hai người nhíu mày, cô khoát tay: “Ngại quá, con không nhịn được, mẹ nói tiếp đi…”
“Thanh Thanh…”
“Không nói à?” Giang Lê Thanh nhướn mày: “Vậy thì để con nói.”
Cô cười lạnh, nụ cười còn mang thêm mấy phần châm chọc, dường như đang chế giễu sự ngu xuẩn của bọn họ: “Cha, mẹ, ý tưởng này của hai người rất hay, nhưng con đề nghị là hai người đừng nghĩ nữa thì hơn.” Trước khi cha Giang nổi nóng, cô đã chặn họng: “Giới truyền thông không phải kẻ ngu, hai người bịt tai trộm chuông như vậy sẽ chỉ khiến người ta chê cười thêm một lần nữa mà thôi.”
Giang Lê Thanh nói: “Đương nhiên con có thể ôm tất cả tội lỗi lên người mình, dù sao con gánh tội thay Giang Nặc Nặc cũng không phải mới một, hai lần, nhưng cũng phải xem người khác có tin hay không đã chứ.”
Nói xong, cả sảnh chìm trong im lặng.
Xem ra bọn họ cũng hiểu biện pháp này rất vụng về, nhưng vẫn nói ra.
Giang Lê Thanh bèn nói: “Nếu cha mẹ nhất định phải ép con làm vậy, thế thì con chỉ có thể nói với phóng viên rằng…” Cô nở nụ cười xấu xa: “Giang Nặc Nặc là con gái riêng của ông ngoại, còn đứa con gái ruột như con lại lưu lạc ở bên ngoài.”
Tiếng nói vừa dứt, hai vợ chồng bọn họ hít sâu một hơi.
Mẹ Giang đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc: “Sao con lại biết chuyện này?”
Đối với mẹ Giang, nuôi con của em gái cũng không phải chuyện gì to tát.
Lúc đó, mẹ bà ta vẫn sống, nhưng vẫn luôn không tha thứ cho bà ta, mãi đến khi chết cũng không lựa chọn hòa giải mối quan hệ này.
Nhưng bà ta còn có thể làm sao được?
Khi đó, vì mất con gái nên ngày nào bà ta cũng đau buồn, không nỡ đẩy đứa bé kia vào cô nhi viện.
Người vừa làm mẹ, không cách nào ra tay tàn nhẫn với trẻ con, ngày ngày ở chung, bà ta cũng chuyển hóa tình cảm thành tình yêu với đứa nhỏ.
Chuyện này được bà ta giấu rất kỹ, theo lý thuyết thì Giang Lê Thanh không thể biết được mới đúng.
Giang Lê Thanh mỉm cười nhìn bà ta: “Mẹ, chúng ta cùng ở chung một nhà, tùy tiện lấy mấy sợi tóc vẫn rất dễ dàng.”
Không chỉ là mẹ Giang, ngay cả cha Giang ngồi cạnh cũng lộ vẻ sợ hãi.
Đương nhiên, Giang Lê Thanh cũng chú ý tới điểm này, vì vậy cô tạm thời thu hồi sự nghi ngờ của mình: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy đều tại cái mồm của Giang Nặc Nặc, nếu không phải nó lên mạng nói lung tung, ở trường học luôn ngầm ám thị con là con riêng của cha thì con cũng sẽ không nổi nóng, hai người không trách nó, ngược lại là đến đây trách tội con, một đứa con gái ruột đang cố gắng giữ gìn danh dự cho hai người.”
Giang Lê Thanh vừa nói vừa tìm link tổng hợp bằng chứng chuyện ngày hôm nay gửi cho hai người bọn họ.
Sau khi xem hết những phát ngôn trên mạng, nét mặt hai người bọn họ thay đổi liên tục.
Trong bài viết cũng có những lời phát ngôn thêm mắm thêm muối, lời gì cũng có, đương nhiên có không ít lời khó nghe.
Có người nói cặp song sinh là do mẹ Giang ngoại tình sinh ra nên cha Giang mới tức giận, vứt một đứa nhỏ đi.
Còn có người nói Giang Nặc Nặc là con gái riêng của cha Giang và bạch nguyệt quang, bọn họ hợp tác với nhau vứt bỏ con gái ruột để thế chỗ.
Đủ loại kịch bản, ý tưởng nào cũng có, đọc xong rất dễ tăng xông.
“Vô liêm sỉ!” Cha Giang không thể nhịn được nữa: “Ngày mai kiện hết những kẻ ăn nói lung tung này đi!”