Anh ta tức giận ra mặt, Giang Lê Thanh thấy anh ta đang định giật điện thoại của cô, bèn nhanh nhẹn né tránh, còn giả bộ sợ hãi kêu lên: “Hoắc Bạch, anh muốn làm gì? Anh định đánh người đúng không?”
“Cô mau tắt livestream đi! Ai thèm trộm heo của cô, cô đừng có mà ăn nói linh tinh.” Vừa nói vừa định giật điện thoại.
Heo Tiểu Giang đang ngủ say khẽ khịt khịt mũi, mở mắt ra đã thấy bóng người quen thuộc.
Đầu heo thông minh tự hỏi một hồi, kết luận người trước mặt muốn làm việc xấu với chủ nhân, nó lập tức đứng dậy bảo vệ chủ, xông thẳng về phía Hoắc Bạch.
“Mẹ kiếp!”
Hoắc Bạch chửi thề, heo Tiểu Giang khí thế bừng bừng, vọt tới thêm lần nữa.
Trên người anh ta không có công cụ gì, chỉ có thể chật vật tránh né.
Giang Lê Thanh đứng vào góc quay cho phòng livestream xem cảnh người heo đại chiến.
Suốt bao nhiêu năm lên mạng, khán giả chưa từng thấy cảnh rich kid trộm heo, bị bắt quả tang thì thôi, lại còn bị heo đuổi đánh nữa.
Nói thế nào nhỉ?
Rất… biến thái.
“Con heo này còn mạnh hơn bạn trai tôi nữa.”
“Thật ghen tị, sao một con heo lại mang đến cảm giác an toàn hơn cả bạn trai thế nhỉ?”
“Chết cười, bây giờ bình luận dưới post của Hoa Thịnh đều là mau quản thiếu gia, mau cứu heo.”
“Thiếu gia này đẹp trai thế mà lại không giống người bình thường lắm nhỉ?”
Trọng tâm câu chuyện đổi sang hướng khác.
Mười hai giờ đêm, hơn nửa số người của thành phố không đi ngủ, tất cả đều đang ngồi hóng thiếu gia trộm heo.
“Giang Lê Thanh, cô muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi không trộm heo của cô!” Hoắc Bạch không còn đường để đi, chỉ có thể chật vật nhảy qua rào, thở hổn hển giải thích với Giang Lê Thanh.
Heo Tiểu Giang vẫn không định buông tha, nó thở hồng hộc định húc đổ rào chắn.
Tư thế không chết không ngừng kia khiến cho Hoắc Bạch lo lắng.
“Ồ?” Giang Lê Thanh cất giọng chất vấn: “Vậy thì anh nói cho tôi nghe xem, nếu không phải là trộm heo thì sao nửa đêm lại chui vào nhà tôi, còn cầm theo đồ nghề và thuốc vào chuồng heo? Không phải trộm thì chắc chắn là anh coi trọng sắc đẹp của heo nhà tôi!”
Bình luận trong livestream bùng nổ.
“Ha ha ha, coi trọng sắc đẹp của heo!”
“Đúng là heo không trộm được lúc nào cũng thơm nhất, có lẽ là phen này thiếu gia phải về tay không rồi.”
Hoắc Bạch trợn trừng mắt, không biết nên nói thế nào.
Thật sự không phải anh ta đến trộm heo, nhưng mục đích cũng chẳng khác là bao.
Ban đầu anh ta định mang con heo đi, sau đó tìm người làm thịt, tốt nhất là quay một video gửi cho Giang Lê Thanh.
Thứ nhất, có thể kích thích cô, thứ hai, có tác dụng cảnh cáo, cuối cùng không liên lụy đến Giang Nặc Nặc, một mũi tên có thể trúng ba con chim.
Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng ai ngờ được rằng Giang Lê Thanh lại thức đêm ngồi chờ trong này?
Tiếng hai người cãi cọ cuối cùng vẫn đánh thức cha mẹ Giang và người hầu đang ngủ say trong nhà.
Ánh đèn liên tục sáng lên, người đầu tiên bước ra chính là bảo vệ, tiếp theo là vú Lưu, sau đó là cha mẹ Giang, cuối cùng là Giang Ngạn Thanh và Giang Nặc Nặc.
“Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, vây quanh chuồng heo làm gì thế?” Mộng đẹp bị phá vỡ, tâm trạng cha Giang không tốt cho lắm.
“Thanh Thanh, tối nay không phải con ngủ ở trường sao?”
Giang Lê Thanh cười nhạt: “Tình cờ nghe thấy có người muốn nửa đêm trộm heo, cho nên quay về bắt tại trận.”
Cô chỉ tay sang bên cạnh: “Cuối cùng cũng bắt được tên trộm heo thật, còn mặc đồ đi đêm đen thùi lùi nữa kìa.”
Cha Giang quay đầu lại, phát hiện Hoắc Bạch đứng ở đó, mặc cả cây đen, vừa nãy đúng là không nhìn ra.
Ông ta im lặng một lát, cuối cùng hỏi ra một câu trí mạng: “Hoắc Bạch, nửa đêm không ngủ đi đến chuồng heo làm gì?”
Hoắc Bạch: “...”
Anh ta không trả lời được.
Giang Lê Thanh cụp mắt liếc màn hình.
Bây giờ điểm chú ý đã từ Hoắc Bạch trộm heo chuyển sang biệt thự nhà cô, mục đích đã đạt tới, nếu tiếp tục livestream sẽ gây bất lợi cho chính mình, thế là Giang Lê Thanh không hề do dự, trực tiếp tắt livestream, không cho khán giả cơ hội chuẩn bị tinh thần.
Thấy Giang Lê Thanh cất điện thoại đi, Hoắc Bạch đang căng thẳng cũng khẽ thở phào một hơi.
“Đây là…”
“Cha, nếu cha không làm chủ cho con, con không cách nào sống nổi nữa.” Nước mắt của Giang Lê Thanh nói rơi là rơi, cô chỉ vào Hoắc Bạch và Giang Nặc Nặc, cáo trạng với cha mẹ: “Nặc Nặc, nếu em không muốn giúp chị chăm heo thì cứ nói thẳng là được, chị sẽ không làm khó dễ em, nhưng sao em muốn liên thủ với người ngoài để hại người nhà của chị?”
Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, khóc vô cùng đáng thương.