"Tiểu Giang, có người đến thăm cô."
Giang Lê Thanh hoàn hồn, quay đầu nhìn sang.
Y tá đẩy xe đến giúp cô thay thuốc, đằng sau còn có một người, dáng người thẳng tắp, có vẻ gầy đi một chút.
Cô chớp chớp mắt, cười vẫy tay: "Chào~"
Bây giờ Giang Lê Thanh không thể nói là xinh đẹp, cổ vì bị gãy mà phải cố định không được cử động, trên người còn cắm vài ống, vì vừa mới tỉnh nên mặt vẫn còn tái nhợt.
Hoắc Nghiên kéo ghế ngồi xuống: "Đỡ hơn rồi chứ?"
Giang Lê Thanh nói: "Tốt hơn nhiều rồi." Nhìn thấy trong mắt anh có vẻ mệt mỏi rõ ràng, nghĩ đến tiếng hét tuyệt vọng của anh trước khi hôn mê, cô không nhịn được trêu chọc: "Chú, có phải chú sợ hết hồn không?"
Hoắc Nghiên không nói gì, nhấc mí mắt lên, đồng tử đen và sâu thẳm.
Giang Lê Thanh khẽ giật mình trong lòng, mơ hồ cảm thấy không ổn, nụ cười cũng lập tức cứng đờ.
"Hoắc Bạch đã nói với tôi một số chuyện."
Quả nhiên.
Anh đã biết.
Giang Lê Thanh cũng lười giả vờ, thả lỏng toàn thân, nằm bẹp dí trên giường bệnh: "Ồ." Cô hỏi: "Vậy thì sao? Đến đây để hỏi tội à? Cảm thấy tôi đê tiện, hay là không ngây thơ như chú nghĩ?"
Hoắc Nghiên cười một tiếng: "Mặc dù Hoắc Bạch là cháu tôi nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về cuộc đời của nó. Trước đây tôi đã cho nó cơ hội, bây giờ rơi vào tình cảnh này, cũng là do chính nó lựa chọn, cho dù cô không cố tình chọc giận, nó vẫn sẽ làm như vậy."
Giang Lê Thanh im lặng.
Sau khi tỉnh lại, ký ức mất đi vì bị hệ thống kiểm soát đã quay trở lại trong đầu Giang Lê Thanh.
Hoắc Nghiên nói không sai.
Trong nguyên tác, Hoắc Sơn mới là người đâm Hoắc Nghiên, cái chết của Hoắc Nghiên vẫn luôn ám ảnh trong lòng Hoắc Bạch.
Có lẽ là để nam chính không tiếp tục tự trách mình nên tác giả lại đổ việc cha mẹ nam chính chết lên đầu Hoắc Nghiên.
Sau đó, anh ta điên cuồng trả thù những người bên cạnh Hoắc Nghiên.
… Thật sự là một kẻ điên.
"Gọi tôi đến dự tiệc tân gia, cố ý gặp Hoắc Bạch một ngày trước tiệc tân gia, rồi đến vụ tai nạn xe ngày hôm sau." Hoắc Nghiên vẫn luôn thẳng thắn: "Tôi không tin cô sẽ vì người khác mà hy sinh mạng sống của mình, tuy bảo là cứu tôi; nhưng đúng hơn là cố ý để Hoắc Bạch giết cô."
Ánh mắt Hoắc Nghiên lộ rõ vẻ bức bách, anh nói rõ ràng từng chữ, sự nhạy bén trong đó khiến Giang Lê Thanh giật mình thót tim.
"Nhưng nếu chỉ để đưa Hoắc Bạch vào tù thì làm như vậy chẳng khác nào mất nhiều hơn được; cô lại không phải là người tùy tiện coi thường mạng sống của mình." Anh hỏi: " Giang Lê Thanh, tôi muốn biết mục đích của cô khi làm như vậy là gì?"
Giang Lê Thanh thấy cổ họng mình khô khốc, một lúc sau mới khàn khàn nói: "Tôi nhớ chú không phải là người thích truy vấn đến cùng."
Hoắc Nghiên gật đầu: "Trước khi cô tự đưa mình vào phòng chăm sóc đặc biệt thì tôi là người như vậy."
Giang Lê Thanh: "..."
Giang Lê Thanh cũng không biết có nên nói hay không, dù sao thì những chuyện này cũng quá khó tin.
Phải thừa nhận rằng, cô thực sự có một chút chút, không đáng kể áy náy với Hoắc Nghiên; nhưng hơn hết vẫn là… chú nhỏ thực sự quá tài năng, cô thực sự không thể từ bỏ những phong bao lì xì to đùng vào các dịp lễ tết và những món quà bằng vàng ròng mà chú nhỏ thỉnh thoảng tặng.
Đúng vậy, cô chính là một đứa con gái nông cạn, ham hư vinh.
"Những gì tôi nói ra, có thể chú sẽ không tin."
Hoắc Nghiên hơi trầm ngâm: "Tôi có thể hiểu là cô có thành kiến với tôi không?"
Giang Lê Thanh: "?"
Chú Hoắc nghiêm túc nói: "Cảm thấy tôi không theo kịp nhịp sống của người trẻ các cô."
Mí mắt Giang Lê Thanh giật giật, mãi mới thốt ra được một câu: "Chú cũng thật hài hước."
Nhưng nói ra cũng chẳng sao.
Dù sao thì bây giờ vấn đề đã được giải quyết, cũng không cần lo lắng đến chuyện có phá vỡ thiết lập nhân vật, hoặc bị chủ thần bóp chết hay không; hơn nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô thực sự cần tìm một người để trút bầu tâm sự, đối phương không tin thì coi như là kể chuyện linh tinh vậy.
Giang Lê Thanh hít một hơi thật sâu, kể qua loa chuyện mình đã luân hồi mấy trăm lần, kể lại đầu đuôi sự việc một cách rõ ràng, tất nhiên cũng không bỏ sót cái chết của Hoắc Nghiên, kể xong, cô còn có chút hứng thú quan sát phản ứng của anh.