Lúc dây thừng quất vào người Hoắc Bạch, bão bình luận tràn ngập tiếng khen ngợi.
Anh nhíu mày, chợt nhớ tới lời mà quản gia truyền lời khi trước.
“Không đánh vào mặt nó đúng là đáng tiếc.” Hoắc Nghiên đẩy máy tính bảng ra.
Dư Thanh cầm lại máy tính bảng, lúng túng hỏi: “Có bên Vinh Khải nhúng tay vào, nhiệt độ không thể hạ xuống được, chúng ta có cần liên lạc với trụ sở Weibo để xử lý truyền thông không?”
Hoắc Nghiên liếc nhìn tập tài liệu chưa xử lý xong trên bàn: “Thái độ của mọi người với chuyện này đều chỉ là vui đùa, không tạo thành ảnh hưởng trái chiều, nếu cưỡng ép hạ nhiệt độ chỉ khiến mọi người nghĩ Hoa Thịnh hẹp hòi, sẽ gây ra phản ứng không tốt.”
Đến lúc đó, ý nghĩa chuyện này sẽ khác đi nhiều.
Dư Thanh khó xử: “Vậy… để bộ phận quan hệ xã hội đăng một thông báo được không?”
“Đăng thông báo?” Hoắc Nghiên ngẩng đầu: “Chỉ vì một con heo?”
Dư Thanh: “...”
Hoắc Nghiên buồn bực.
Phương án trong tài liệu này chẳng ra đâu vào đâu, viết còn rõ lắm chữ, anh hơi mất kiên nhẫn gấp tài liệu lại, ném sang một bên.
Dư Thanh nín thở, tập trung tinh thần, không dám lên tiếng.
Một lát sau, Hoắc Nghiên đứng dậy, nhặt tài liệu lên, kiểm tra lần nữa.
“Thị trường chứng khoán có ảnh hưởng gì không?” Anh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, hình như sự mất khống chế vừa rồi chưa từng xuất hiện.
“Vẫn đang bình thường.” Dư Thanh đáp: “Bên thị trường chứng khoán đang có xu hướng khá tốt, chỉ là danh dự cá nhân của thiếu gia…”
“Nó thì có danh dự gì?”
Hoắc Nghiên lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhìn ra được tâm trạng anh đang rất tệ.
Dư Thanh kịp thời giữ im lặng, sau khi tốt nghiệp đại học anh ta đã vào làm ở Hoa Thịnh, đi theo Hoắc Nghiên một năm, có thể nói là rất hiểu tính cách của Hoắc Nghiên.
Vị chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi này không hề kiêu ngạo, ngược lại, anh rất khiêm tốn, phần lớn thời gian đều yên tĩnh, trầm ổn, không dễ tức giận, nhưng thủ đoạn rất dứt khoát, rất tàn nhẫn.
Khi vừa lên chức, anh đã làm một cuộc thanh lọc nhân viên quy mô lớn ở công ty, sau đó thu mua các nhãn hiệu hợp tác dưới cờ Vinh Khải, chiếm không ít mối đầu tư của bên đó, khiến cho hai nhà kết thù.
Dư Thanh vẫn nhớ, trong buổi đấu thầu, Hoắc Nghiên bị mấy công ty liên thủ gây khó dễ, anh vẫn mỉm cười ứng phó, chưa từng lộ vẻ khó chịu như hôm nay.
Hoắc Nghiên nhanh chóng đưa ra đối sách: “Bảo bộ phận quan hệ xã hội để ý chiều hướng trên mạng, không ảnh hưởng đến cổ phiếu thì không cần hành động, sau đó tổ chức một mục rút thưởng trên Weibo, tên là…” Anh ngừng một lúc, khó khăn mở miệng: “Hoa Thịnh trộm heo, đồng thời phối hợp đăng nội dung sản phẩm mới, phần thưởng sẽ là… tham gia bữa tiệc ăn heo sữa quay của Thao Thịnh Yến.”
Thao Thịnh Yến là quán ăn có tuổi đời hàng trăm năm, thiên đường của ẩm thực, trong đó, heo sữa quay chính là món ăn nổi tiếng khắp xa gần.
Bọn họ dự định tổ chức họp báo vào đầu tháng mười, bây giờ sản phẩm vẫn đang trong thời kỳ nghiên cứu, phải giữ bí mật tuyệt đối, cho dù là đối tác hay kẻ địch thì đều nhìn chằm chằm buổi họp báo lần này, nếu đã có độ hot thì chi bằng thừa cơ thông báo, có thể chuyển dời ánh mắt của mọi người, cũng có thể chuyển đổi lưu lượng, tăng người xem cho buổi họp báo.
Dư Thanh gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Sau khi Dư Thanh rời đi, Hoắc Nghiên lập tức bấm điện thoại gọi về nhà.
Tốc độ nghe điện thoại của La quản gia rất nhanh, vừa nghĩ tới chuyện Hoắc Bạch gây ra, Hoắc Nghiên lại bực bội khó chịu.
Anh nới lỏng cổ áo: “Hoắc Bạch đâu?”
La quản gia: “Đi học rồi.”
“Bảo nó đừng đi học nữa.” Hoắc Nghiên nói: “Xin cho nó nghỉ một tuần, ném nó tới nông trường của nhà họ Hoắc để nuôi heo đi!”
Khi Hoắc lão gia tử còn sống, vì hoài niệm tuổi trẻ xuống nông thôn trải nghiệm nên đã mua một miếng đất ở trấn nhỏ năm xưa, cải tạo thành nông trường.
Lão gia tử có lòng thiện, hành động này một là muốn giúp trấn nhỏ đó phát triển kinh tế, thứ hai là muốn giúp người dân trong thôn có công ăn việc làm.
Tình hình buôn bán hàng năm của nông trường đều là số âm, toàn nhờ công ty bên này bù lỗ.
Khu vực vắng vẻ, người ở thưa thớt, cho dù khí hậu không tệ, nhưng muỗi khá nhiều, cho dù là mùa đông cũng không giảm bớt.
Không phải thích trộm heo sao?
Được, vậy thì nuôi heo đi!
“Cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, tiền lương tính như công nhân bình thường, khi nào nó giống người thì hẵng quay về.”
La quản gia không dám ý kiến, đành phải gật đầu vâng dạ.
Sắp đặt chuyện này đã lãng phí hết bốn mươi phút quý giá trong buổi sáng của Hoắc Nghiên.
Còn gần mười phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu.
Hoắc Nghiên hơi suy tư, anh ấn mở Wechat, kéo xuống tìm avatar hình mèo của Giang Lê Thanh, suy nghĩ hồi lâu, động tác chuyển khoản ngừng lại.
Anh gọi điện cho La quản gia lần nữa.
La quản gia nghi ngờ hỏi: “Tiên sinh, còn gì cần dặn dò sao?”
Hoắc Nghiên ngẫm nghĩ một lúc: “Cuối tuần này tôi sẽ về nhà.”
Anh dặn dò thêm: “Sai người mua thêm một ít đồ dùng… cho thú cưng.”
La quản gia kinh ngạc: “Cụ thể là?”
Cụ thể là…
Anh cũng không nói nên lời, bèn đáp: “Là đồ cho heo, chuẩn bị cho đứa nhỏ nhà họ Giang.”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh vẫn cảm thấy lạ lạ ở chỗ nào, cháu anh có lỗi với vợ chưa cưới, sao lần nào cũng là anh xử lý?
Thật phiền!
Hoắc Nghiên thở dài, cuối cùng chỉnh lại quần áo, sải bước ra khỏi văn phòng, đi tới phòng họp.