Hai người bọn họ trông vô cùng mệt mỏi, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thấy Giang Lê Thanh, lập tức bừng bừng lửa giận, ánh mắt cũng trở nên hung ác.
Cha Giang ném áo vest, chỉ vào Giang Lê Thanh mà trách mắng: “Mày nhìn xem, mày lại gây ra chuyện tốt gì kia kìa!”
Nói xong, cũng không buông tha cho Giang Ngạn Thanh: “Còn mày nữa! Hôm nay giới truyền thông đã vây kín trước cửa công ty, bây giờ xảy ra chuyện này, mặt mũi của cha mẹ biết đặt đi đâu?”
Giới truyền thông đã hỏi những gì?
Hỏi bọn họ tìm được con gái ruột lại không chịu thừa nhận, có phải là có ẩn tình gì không? Sau đó bọn họ lại hỏi Giang Nặc Nặc có phải con gái ruột của hai người không?
Hai vợ chồng bọn họ bận tối mắt tối mũi, ứng phó giới truyền thông hồi lâu, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được điện thoại của trường học nói Giang Nặc Nặc tự sát.
Bởi vì mất máu quá nhiều, bệnh viện vẫn đang cứu chữa.
Hai người lòng như lửa đốt, vội chạy qua đó, cũng may Giang Nặc Nặc không sao, nhưng trải qua chuyện như vậy, nhất định không cách nào chặn miệng của giới truyền thông được.
Giang Lê Thanh và Giang Ngạn Thanh ngồi ở hai đầu sô pha, một người bên trái, một người bên phải.
Hai người đều có tư thế giống nhau, vắt chéo chân, miễn cưỡng nhướn mày lên, vẻ mặt hờ hững.
Trông không hề nghiêm túc một chút nào.
Cha Giang thấy vậy thì càng tức giận hơn: “Ngày đón mày về tao đã trực tiếp cảnh cáo mày rồi! Hai anh em bọn họ có gì tao cũng sẽ cho mày cái đó, nhưng mày không thể nói chuyện này ra ngoài được! Đối với người bình thường thì đây chỉ là chuyện nhà, nhưng đối với nhà mình thì chuyện này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng công ty! Mày không còn là trẻ con nữa, mày có thể hiểu chuyện một chút không hả?”
Mẹ Giang đứng bên cạnh sợ ông ta nói ra lời càng khó nghe hơn, bèn kéo cha Giang lại để ông ta bình tĩnh.
Người phụ nữ không còn sự thanh lịch của thường ngày nữa, có lẽ là vừa khóc quá nhiều ở bệnh viện, hai mắt bà ta đỏ bừng, nhìn Giang Lê Thanh bằng ánh mắt thất vọng: “Thanh Thanh, mẹ biết mẹ bạc đãi con, cũng biết con từng sống không tốt, mẹ bằng lòng làm cho con vui. Nhưng dù sao Nặc Nặc cũng là đứa nhỏ cha mẹ đã nuôi từ bé, cha mẹ hy vọng các con chung sống hòa thuận, sao các con phải phơi bày chuyện này cho tất cả mọi người đều biết chứ?”
Hai vợ chồng bọn họ như hát tuồng, mỗi người một câu, căn bản không cho Giang Lê Thanh cơ hội nói chuyện.
Giang Ngạn Thanh nghe vậy nhíu mày: “Vậy giờ phải làm thế nào? Hay bây giờ hai bọn con đến bệnh viện ba quỳ chín lạy, dập đầu bồi tội với Giang Nặc Nặc?”
Anh ta vừa dứt lời, Giang Lê Thanh cũng không nhịn được cười: “Dập đầu sao đủ? Chúng ta cũng phải cắt cổ tay một cái mới được.” Giang Lê Thanh châm chọc: “Như vậy thì không biết cái dập đầu thứ hai có được giảm nhẹ tội không nữa.”
“Hai đứa con bất hiếu này!” Cha Giang tức giận đến tăng xông: “Tao thực sự hối hận vì đã sinh ra chúng mày!”
Lời này Giang Lê Thanh đã sớm nghe mòn tai, cô thấy phiền, bèn đứng dậy đi thẳng tới trước mặt cha mẹ: “Cha, có câu cha nói không đúng rồi.”
“Mày còn dám nói tao không đúng?” Cha Giang giận quá hóa cười: “Chuyện ngày hôm nay tao đã nói gì sai cho mày à?”
“Chính là câu hối hận đã sinh ra hai bọn con.” Giang Lê Thanh nghiêm túc sửa lại: “Con nghĩ tội phạm gi/ết người không có tư cách hối hận.”
?
Nói linh tinh gì vậy?
Một câu tội phạm gi/ết người đã trực tiếp làm cha Giang mơ hồ, ngẩn người mất mấy giây mới mắng ra thành lời: “Mẹ kiếp! Tao gi/ết ai?”
Giang Lê Thanh lý luận: “Người không sinh ra thì sẽ không chết, nhưng người chỉ cần sinh ra đời thì chắc chắn sẽ phải chết đi. Hai người sinh ra con, sau này con sẽ chết, cho nên hai người khác gì tội phạm gi/ết người đâu?”
Cha Giang chưa từng nghe lý luận kiểu này, ông ta nghẹn họng nhìn chằm chằm cô: “Mày…”
Kết quả, ông ta ấp úng hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, mà còn tức giận tăng xông, mặt mũi đỏ bừng lên.
“Hơn nữa, so với hình tượng công ty, con nghĩ cha nên chú ý hình tượng của bản thân trước thì hơn.” Giang Lê Thanh liếc nhìn bụng bia của ông ta, ánh mắt giễu cợt khiến hai vợ chồng vô cùng xấu hổ.
“Đủ rồi! Thanh Thanh, con bớt nói đi, tim của cha con không tốt, đừng tiếp tục chọc giận ông ấy nữa.”
Thấy cha Giang tức giận đến váng đầu, mẹ Giang nôn nóng ngắt lời hai người.
Mẹ Giang đỡ ông ta ngồi xuống ghế, một lúc sau tâm trạng mới dần dần bình thường trở lại.
Cả ngày hôm nay bọn họ đã lao tâm lao lực, cha Giang không có tinh thần tranh cãi với Giang Lê Thanh nữa, huống chi, ông ta cũng không cãi lại cô.
Cha Giang nhắm mắt, giọng cũng trở nên yếu ớt: “Bây giờ bên ngoài đều truyền tin đồn thất thiệt về nhà chúng ta, ngay cả việc anh hai con không phải con ruột của cha bọn họ cũng nói ra miệng…”