Hoắc Bạch há to miệng: “Cháu…”
“Chủ tịch Hoắc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Dư Thanh kịp thời xuất hiện, Hoắc Bạch mới thoát được một kiếp.
Điện thoại cúp máy, Hoắc Bạch đứng chết lặng.
Lòng anh ta rối như tơ vò.
Nghĩ ngợi một hồi, anh ta đổ tất cả sai lầm lên đầu Giang Lê Thanh: “Giang Lê Thanh, cô bị điên à? Tôi chỉ nói đùa thôi mà cô lại tưởng là thật hả?”
Giang Lê Thanh cười lạnh: “Tôi là bà nội anh, tôi sinh ra cha anh.”
“Cô…”
Giang Lê Thanh nhìn anh ta thêm một giây cũng thấy phiền, cô trực tiếp rút côn điện ra: “Anh muốn đứng đi ra ngoài hay là nằm đi ra?”
Côn điện màu đen nho nhỏ khiến Hoắc Bạch nhớ ra ký ức không vui hôm trước.
Anh ta rùng mình một cái, giờ phút này, anh ta mới ý thức được Giang Lê Thanh chính là một kẻ điên! Cô sẽ bất chấp hậu quả, chuyện gì cũng dám làm!
Vốn dĩ, anh ta định đến đây dạy dỗ cô ta một bài học, không ngờ tình thế đảo ngược, anh ta phải ăn quả đắng.
Hoắc Bạch tức giận nghiến răng nghiến lợi, vừa xoay người định rời đi thì Giang Lê Thanh đột nhiên mở miệng: “À, đúng rồi.”
Giang Lê Thanh chậm rãi quơ côn điện lên: “Nhờ có Hoắc thiếu gia, bây giờ tôi đã biết cách liên lạc với chú của anh rồi. Bây giờ, anh nên biết, tôi không phải là người nha, nếu anh làm gì không đúng, nhất định tôi sẽ thêm mắm dặm muối kể lại cho chú anh nghe, hi hi.”
“Giang Lê Thanh!”
Hoắc Bạch vừa hô xong thì thấy heo Tiểu Giang phóng tới chỗ anh ta.
Sắc mặt anh ta tái đi, không muốn bị heo đuổi, chỉ đành bỏ qua cho Giang Lê Thanh.
“Ụt ịt…”
Thấy người chướng mắt đã rời đi, heo Tiểu Giang cho rằng đó là công lao của nó, vừa kêu vừa chạy đến trước mặt Giang Lê Thanh tranh công.
Giang Lê Thanh cũng rất hào phóng, cô lấy một miếng kẹo sữa nhét vào miệng nó, tiện thể còn vuốt tai nó mấy cái, đồng thời, cũng không quên việc chính.
Lưu số điện thoại của chú Hoắc.
Số điện thoại cô đã nhớ rồi.
Giang Lê Thanh lưu xong, tiện tay gửi một tin nhắn giới thiệu thông tin của mình, sau đó add Wechat.
Hệ thống thấy cô thật sự thêm bạn với Hoắc Nghiên thì vô cùng kinh ngạc: [Kí chủ, không phải cô nói đùa à?]
Lời này, Giang Lê Thanh không thích nghe.
Cô nhướn mày: “Mày đã thấy tao nói dối bao giờ chưa?”
Nếu tên Hoắc Bạch này kiêng dè chú anh ta như thế, vậy thì nhất định cô phải có quan hệ tốt với chú anh ta.
Tin nhắn như đá chìm vào đáy biển, yêu cầu kết bạn cũng không được đáp lại.
Giang Lê Thanh cũng không để ý, nhanh chóng quên sạch chuyện này.
Đến tận 10 giờ tối, cô đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, tiếng tin nhắn bỗng vang lên.
Là Hoắc Nghiên rep lại.
Hoắc Nghiên: “Chào cô Giang, vì lý do công việc, tôi không kịp trả lời tin nhắn của cháu, tôi đã bảo chú La chuẩn bị một phần quà cho cháu, coi như là quà xin lỗi vì Hoắc Bạch đã mạo phạm cháu, cũng coi như là chút tấm lòng của tôi.”
Ồ?
Giang Lê Thanh lập tức cầm lấy điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn này.
Cô không kinh ngạc vì Hoắc Nghiên rep lại cô, mà kinh ngạc vì giọng điệu anh ta quá lễ phép, quá giống người bình thường!
Cũng không thể trách cô được.
Chủ yếu là… trong thế giới ngược văn đáng chết này, từ nhỏ đến lớn cô không gặp được mấy người có đầu óc bình thường, thậm chí, khi đọc một tin nhắn bình thường như thế này, cô lại cảm thấy hơi… không bình thường.
Chưa kể, Hoắc Bạch đã thành công làm giảm hình tượng của nhà họ Hoắc trong mắt cô, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả người chú chủ tịch cô chưa từng gặp mặt lần nào.
Giang Lê Thanh gõ chữ: “Món quà tôi nhận, tấm lòng thì chú cầm về đi.”
Cô nhấn nút gửi.
Khoan đã, không đúng.
Giang Lê Thanh bị dọa sợ.
Không xong! Cà khịa người ta lâu ngày đã thành thói quen, vô thức gõ ra câu trả lời kia…
Tin nhắn đã gửi đi không cách nào thu hồi lại, Giang Lê Thanh chỉ có thể trừng mắt nhìn vào hai chữ “đã xem” ở cuối ô tin nhắn.
Hoắc Nghiên đang tăng ca ở văn phòng đọc được tin nhắn này: “...”
Im lặng.
Giang Lê Thanh kịp thời cứu vãn, nói sang chuyện khác: “Chỉ đùa chút thôi, nhưng phí tin nhắn đắt thật đấy, thêm Wechat đi, nói chuyện cho tiện. Sau này, nếu Hoắc Bạch bắt nạt tôi, tôi cũng tiện mách tội hơn.”
Hoắc Nghiên không hay sử dụng mấy phần mềm xã giao.
Weibo là tài khoản của công ty, hợp đồng hoặc đối tác đều liên lạc qua email hoặc điện thoại.
Có mấy người bạn, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ tin tức gì đó trong Wechat, nhưng anh quá bận rộn, không có thời gian xem, cũng lười mở app ra.
Nhưng nghĩ tới người đối diện là nữ sinh kiêm vợ chưa cưới suýt bị cháu anh làm hại, Hoắc Nghiên cũng không tiện từ chối.
Anh tạm ngừng công việc, mở app màu xanh lá ra, nhập số điện thoại vào, sau một hồi xác nhận, cuối cùng cũng đăng nhập thành công.
Ảnh avatar vốn là bầu trời màu đen, nhìn có vẻ nghiêm túc, không dễ ở chung.
Vì muốn tạo hình tượng một bậc cha chú thân thiện trong mắt nữ sinh đối diện, Hoắc Nghiên cố ý tìm một bức ảnh hoa khai phú quý để đặt làm ava, sau đó mới đồng ý kết bạn với Giang Lê Thanh.
Ảnh avatar của Giang Lê Thanh là một con mèo cầu tài trong hoạt hình, tay trái viết chữ phát, tay phải nâng chữ tài, lời giới thiệu trên Wechat cũng vô cùng đơn giản.
[Fan cứng của thần tài]
Hoắc Nghiên suy nghĩ một lúc, gửi bao lì xì mấy vạn qua.
Hoắc Nghiên: “Xin lỗi, nhắn tin hơi trễ. Trước đó không tới tham gia tiệc tẩy trần nhà họ Giang tổ chức cho cháu, coi như đây là quà gặp mặt.”
Gửi xong tin nhắn này, Hoắc Nghiên lập tức để điện thoại xuống, tập trung xử lý hợp đồng của công ty nước ngoài.
Giờ phút này, Giang Lê Thanh đã sớm đi ngủ.
Bởi vì sắp đến ngày nhập học, ngày nào cô cũng vùi đầu đọc sách, khi cô bắt đầu dùng điện thoại thì đã là trưa hôm sau.
Buổi trưa.
Vì quá 24 giờ, số tiền chuyển khoản đã bị trả về.
Cô ấn mở, đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, tròn 5 vạn!
Vãi!
Năm vạn!
Cô bị thiệt hẳn 5 vạn huhu!
Giang Lê Thanh vô cùng đau lòng, đau thấu tim gan, chỉ hận thời gian không thể tua ngược.
Chỉ vì ngủ sớm mà cô đã bỏ lỡ tiền bạc…
Không biết chú Hoắc nghĩ thế nào, dù sao Giang Lê Thanh cũng cảm thấy bản thân rất giả tạo.