Giang Lê Thanh nghe thấy tiếng động lập tức đi ra ngoài, cô đứng bên ngoài đám đông, thấy cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn loạn.
"Nhường đường, nhường đường."
Bác sĩ cản những người tò mò, không cho lại gần, một lúc sau, vài nhân viên y tế khiêng một người đi ra.
Người nằm trên đó chính là cha Giang!
Chỉ thấy cha Giang ôm bụng, đau đớn đến mức vặn vẹo.
Còn Hoắc Bạch thì đứng đằng sau với quần áo xộc xệch, anh ta như thể bị dọa choáng váng, đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc và hoảng hốt, dường như vẫn chưa phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra.
Điều khiến người ta cảm thấy mơ hồ hơn là, cổ áo trước ngực anh ta mở rộng, để lộ một vài vết bầm tím.
… Đây là vết thương do Giang Lê Thanh để lại sau khi đánh anh ta hôm trước.
Nhưng trong hoàn cảnh này, lại vô tình để lộ ra một số thông tin ám muội.
Tiệc vẫn chưa chính thức kết thúc, những vị khách còn lại đang nghỉ ngơi trong phòng và những người ở tầng dưới nghe thấy tiếng động đều vây quanh, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mỗi người đều khác nhau.
Hai người đàn ông ở chung một phòng, trong đó có một người còn ra ngoài với tư thế như vậy, cảnh tượng này khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Một số phóng viên được Giang Ngạn Thanh dẫn vào tiệc liền nhân cơ hội vây quanh…
"Hoắc thiếu gia, anh và giám đốc Giang của Nội thất Giang Thiện ở chung một phòng, xin hỏi bên trong đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói anh và giám đốc Giang có quan hệ mờ ám, điều này có đúng không?"
"Trong tiệc của tiểu thư Giang lại xảy ra chuyện như vậy, anh có gì muốn giải thích không?"
"..."
Các phóng viên đặt câu hỏi sắc bén, chỉ thiếu điều hỏi thẳng anh ta có ngủ với giám đốc Giang không.
Đầu Hoắc Bạch ong ong, trước mắt toàn là ánh sáng trắng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Bạch cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tỉnh dậy, thấy người nằm bên cạnh là Giang Hoài Đức, Hoắc Bạch tức giận đá ông ta, anh ta cũng không biết mình đá vào đâu, nói gì thì nói, anh ta vốn không phải là người tốt tính gì cho cam.
Bị một gã đàn ông ghê tởm sàm sỡ nhiều lần, ai mà chịu được.
Vì vậy, Hoắc Bạch mất hết lý trí, trùm chăn đánh cha Giang một trận tơi bời, đánh liên tục hơn mười phút, mỗi cú đấm đều ra tay rất mạnh.
Cha Giang lúc đầu còn kêu la thảm thiết, sau đó đến cuối cùng chỉ còn rên rỉ.
Hoắc Bạch lúc này mới dừng tay.
Anh ta kéo chăn ra xem, cha Giang ôm bụng dưới, dường như còn có chất lỏng màu đỏ tươi thấm ra, còn bản thân anh ta thì mặt mày tái mét, thậm chí còn nôn ọe lên giường.
Hoắc Bạch không muốn thực sự gi/ết người, anh ta trực tiếp liên hệ với lễ tân gọi điện cấp cứu.
Anh ta chỉ không ngờ rằng, ngoài nhân viên bệnh viện ra, còn có cả phóng viên.
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, ồn ào không ngừng, khiến Hoắc Bạch vốn đã bực bội không kìm nén được cơn giận, sau khi nghe những lời lăng mạ và bôi nhọ vô căn cứ, lý trí gần như sụp đổ, anh ta giơ nắm đấm thụi vào phóng viên gần nhất…
"Mẹ kiếp mày!! Ai có quan hệ với loại đàn ông biến thái già khọm này!!"
Thấy vậy, người quay phim chạy đến can ngăn, đương nhiên cũng không tránh khỏi cơn thịnh nộ của anh ta.
Sự việc phát triển đến mức này đã không thể thu dọn tàn cuộc, cuối cùng không biết ai đã báo cảnh sát, Hoắc Bạch bị đưa đi trước sự chứng kiến của mọi người.
Hai nhân vật chính bị đưa đi, các vị khách đứng tại chỗ chỉ trỏ một hồi, rồi cũng tản đi.
Giang Lê Thanh lén nhìn vào phòng khách, thấy chăn rơi trên sàn, trên đó còn vương một vệt máu. Các phóng viên cũng rất nhanh nhạy, nhân lúc nhân viên chưa kịp phản ứng, lén vào chụp một bức ảnh, rồi nhân lúc hỗn loạn mà rời đi.
Giang Lê Thanh cũng không ngờ Hoắc Bạch lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhìn dáng vẻ của cha Giang, chắc chắn nửa đời sau là xong đời rồi.
"Em biết trước rồi?"
Giang Ngạn Thanh bất ngờ xuất hiện sau lưng, giọng nói đột ngột vang lên khiến cô giật mình.
Cô nhìn quanh, giả vờ ngây thơ: "Cái gì?"
Giang Ngạn Thanh thấy cảnh sát đến, mím môi, nói: "Không có gì."
Hai người ngầm hiểu không tiếp tục nhắc đến nữa, đợi cảnh sát đến gần, Giang Lê Thanh lập tức dựa vào Giang Ngạn Thanh, bày ra vẻ hoảng sợ bất lực.
"Chú cảnh sát, cha cháu không sao chứ?"