Cha Giang nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cha, con…”
Giang Nặc Nặc đang định nghĩ cách giải thích, Giang Lê Thanh đã ngắt lời cô ta: “Em ấy cố tình để Hoắc Bạch đi vào trộm heo của con, ai mà biết được bọn họ định trộm heo làm gì? Nếu không phải con ở đây trông coi thì nhất định là heo của con sẽ bị mất, mấy ngày nữa chú Hoắc hỏi con thì con biết trả lời thế nào?”
Không phải chứ?
Chuyện này thì có liên quan gì đến chú nhỏ của anh ta?
Hoắc Bạch há hốc mồm, muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cứng đầu nhận tội: “Đúng vậy, cháu ngứa mắt Giang Lê Thanh, muốn bắt heo đi để dọa Giang Lê Thanh một phen. Chú, chuyện này không liên quan đến Nặc Nặc.”
Giang Nặc Nặc bối rối co người lại bên cạnh mẹ Giang.
Cô ta không hiểu vì sao Giang Lê Thanh lại quay về, vì sao lại nhắm đúng giờ để ngồi chờ trong chuồng heo, như thể cô đã sớm biết kế hoạch của Hoắc Bạch vậy.
Nếu là trước kia, một con lợn cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cho dù gi/ết thật, cha mẹ cũng sẽ không để ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Giang Lê Thanh cứ lôi chú Hoắc ra…
“Con… con không làm gì cả, con vẫn luôn ở trong nhà.” Giang Nặc Nặc cắn môi, trước đó cô ta đã tắt camera rồi, Giang Lê Thanh sẽ không có bằng chứng chứng minh là cô ta mở cửa.
Mặc dù Hoắc Bạch không hy vọng Giang Nặc Nặc bị liên lụy, nhưng thấy cô ta cố tình rũ sạch quan hệ, anh ta vẫn khó chịu mà nhíu chặt mày.
Anh ta hít sâu một hơi: “Đúng vậy, đều là do một mình cháu làm.”
Ồ, hiểu rồi, giả làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?
Giang Lê Thanh không nói hai lời, trực tiếp lấy điện thoại ra, gửi video quay lúc trước cho cha mẹ xem, bên trong quay rõ cảnh Giang Nặc Nặc lén lút đi ra mở cửa như thế nào.
Cô đã sớm biết Giang Nặc Nặc sẽ tắt camera, cho nên đã chuẩn bị rất kĩ càng.
Giang Nặc Nặc xem hết video thì tái cả mặt, Giang Ngạn Thanh cũng lộ vẻ bừng tỉnh: “Nặc Nặc, thì ra lúc nãy em đi ra ngoài là để mở cửa cho Hoắc Bạch…”
Giang Ngạn Thanh tiện thể thêm mắm dặm muối: “Em làm như vậy không tốt đâu.”
“Em… em không…” Giang Nặc Nặc liều mạng khoát tay: “Em chỉ muốn kiểm tra xem cửa đã khóa chưa mà thôi…”
“Thôi bỏ đi.” Mẹ Giang bị mấy đứa nhỏ ồn ào làm cho nhức đầu, dưới cái nhìn của bà ta, đây chỉ là trẻ con cãi nhau, căn bản không phải chuyện gì lớn, chưa kể Hoắc Bạch còn là con cháu của nhà họ Hoắc, không thể vì một con heo mà đối đầu với nhà họ Hoắc được.
Bà ta hạ bậc thang cho mọi người đi xuống: “Tiểu Hoắc, cô thấy cháu và Thanh Thanh có chút hiểu nhầm, nhưng cho dù có chuyện gì thì mọi người đều là hàng xóm, về sau đừng làm việc thiếu suy nghĩ như vậy nữa, cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Hoắc Bạch cũng thành thật cúi đầu: “Vâng, về sau cháu sẽ không làm vậy nữa.”
“Vậy thì tất cả giải tán đi.”
Nói xong, hai vợ chồng nắm tay nhau cùng đi về phòng.
Thấy mẹ Giang không định tính toán chuyện này, Giang Nặc Nặc cũng khẽ thở hắt ra.
Giang Lê Thanh không nói lời nào, trong lòng lại thầm chế giễu.
Từ đầu cô đã biết hai người này sẽ không coi đây là chuyện to tát gì, nhưng không sao, cô có thể tiếp tục “phát điên” nha!
“Con heo mà Nặc Nặc định đuổi đi chính là heo của con.” Mặt Giang Lê Thanh tái nhợt, nước mắt tuôn như mưa, ánh mắt bi thương.
Tâm trạng cô tăng mạnh, tim đập thình thịch, hệ thống cũng sợ hãi theo: [Không phải chứ, kí chủ, cô khóc thật à?]
Giang Lê Thanh: “Tao diễn.”
Hệ thống: [...]
Xong rồi, kí chủ đã nghiên cứu cả diễn kịch rồi.
“Từ sau khi con trở về, em gái rất chướng mắt con, cha mẹ cũng không thích con, ở trường học còn bị bắt nạt… Nếu là vậy, con cũng chẳng thiết sống trên đời nữa…”
Giang Lê Thanh đảo mắt một vòng, lách qua đám người, đi tới trước giàn hoa, cầm dây thừng trên tay né lên cao, cuối cùng kéo ghế dựa vào cạnh giàn hoa, tròng đầu mình vào dây thừng: “Cha, mẹ, con đi đây! Kiếp sau con lại làm con gái của hai người, để hai người nuôi dạy con một lần thật tốt…”
Cô hô lớn một tiếng, sau đó đá văng cái ghế.
Hành động này khiến cả nhà họ Giang sợ hãi.
Vú Lưu thét lên, mẹ Giang cũng gào hét, cha Giang luống cuống tay chân, bảo Giang Ngạn Thanh và chú Vương tới kéo người xuống.
Bọn họ lôi kéo cô một hồi: “Đừng xúc động, đừng nghĩ quẩn…”
Dưới sự lôi kéo của bọn họ, cuối cùng, Giang Lê Thanh bị cưỡng ép ngồi xuống ghế, dây thừng cũng bị chú Vương nhanh tay thu lại.