Đèn chói mắt, tuyết chói mắt, anh cũng chói mắt.
Cả người Giang Lê Thanh đều vùi trong lòng anh, đầu dụi vào ngực anh, cô chợt bật cười khúc khích.
Hoắc Nghiên không rõ cô đang cười gì, sợ cô ngã, chỉ có thể ôm chặt cô trong ánh mắt của những người đi đường.
"Em tưởng anh sẽ không đồng ý..."
"Em tưởng ít nhất cũng phải theo đuổi anh... ba năm?" Giang Lê Thanh do dự đưa ra một con số.
Hoắc Nghiên nghe mà bật cười: "Khó theo đuổi đến vậy sao?"
"Cũng hơi." Giang Lê Thanh bĩu môi, nhại giọng điệu của anh hôm đó: "Tôi~vẫn~gọi~cô~là~Tiểu~Giang~nhé."
Hoắc Nghiên nhịn cười: "Anh có nói thế à?"
Giang Lê Thanh nghiêm túc: "Anh có nói, còn hại cô gái mạnh mẽ như em rơi lệ đấy."
"Xin lỗi, là lỗi của anh." Hoắc Nghiên xoa đầu cô: "Nhưng bên ngoài rất lạnh, em có muốn lên xe tính sổ với anh không?"
Giang Lê Thanh thấy anh mặc áo len lông cừu đứng ngoài đường, trông thực sự đáng thương nên đã gật đầu như ban thưởng.
"Nắm tay."
Hoắc Nghiên ngoan ngoãn đưa tay ra.
Anh định chỉ nắm tay bình thường nhưng Giang Lê Thanh lại muốn đan mười ngón tay vào nhau, hai người quấn quýt nhau một lúc, cuối cùng Hoắc Nghiên vẫn chịu thua.
Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn người thường, dù đã lạnh như vậy lâu rồi, lòng bàn tay vẫn ấm áp.
Giang Lê Thanh thì ngược lại, đầu ngón tay cô thon dài, sau nhiều năm chăm sóc, thô ráp ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại những vết chai nông do cầm bút lâu năm, lòng bàn tay rất lạnh, so với năm ngón tay mạnh mẽ của Hoắc Nghiên, nó mang theo sự mềm mại bẩm sinh của con gái.
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi tiến về phía chiếc xe thương vụ đối diện.
Tài xế đã đợi một lúc, thấy họ nắm tay nhau đi tới, lúc đầu là ngạc nhiên một lúc, sau đó lặng lẽ dựng tấm chắn ở ghế sau lên.
Giang Lê Thanh thấy khó hiểu: "Chú Lâm, chú không nhận ra tôi à?"
Chiếc xe này đã được cải tiến, cách âm rất tốt, lời cô nói có lẽ đối phương cũng không nghe thấy.
Hoắc Nghiên mím môi, cuối cùng không nói gì mà lên xe, lấy một chiếc chăn trong xe đưa cho cô: "Lau đi."
Giang Lê Thanh lau qua loa, nhiệt độ trong xe khiến cô buồn ngủ.
Tay vịn ở giữa hơi vướng víu, Giang Lê Thanh loay hoay mãi không hạ xuống được, bắt đầu hơi quạu, Hoắc Nghiên thấy cô sắp lên cơn, bấm nút hạ tay vịn xuống.
Lúc này cô mới hài lòng, dịch lại gần, kéo tay anh, sau đó thành thạo chui vào lòng, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hoắc Nghiên nhất thời không nhịn được mà bật cười.
Kết quả là ngủ chưa đầy năm giây, Giang Lê Thanh đột nhiên tỉnh giấc, trừng mắt nhìn anh: "Không đúng."
Hoắc Nghiên: "?"
Giang Lê Thanh cảnh giác: "Anh sẽ không lừa em chứ?"
Hoắc Nghiên im lặng.
"Đợi em tỉnh rượu là anh sẽ từ chối cho xem." Giang Lê Thanh càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.
… Dù sao thì người này còn không cho cô hôn.
"Không được, em không thể ngủ." Giang Lê Thanh lập tức ngồi dậy: "Tránh cho anh lừa em."
Hoắc Nghiên bất đắc dĩ, đưa tay ra với cô: "Lại đây." Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn, do dự một lúc rồi vẫn dựa vào, giây tiếp theo, đôi môi hơi lành lạnh, nhẹ nhàng lại mang đầy trân trọng chạm nhẹ lên trán cô…
"Anh chưa từng lừa ai cả." Anh nói: "Đợi em tỉnh dậy, anh vẫn sẽ ở đây."
Giang Lê Thanh mất lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cô như thể lập tức tỉnh táo lại; lại như thể đang bồng bềnh, rơi vào một giấc mơ lớn hơn, cảm giác không chân thực khiến cô mất một lúc lâu mới có phản ứng.
Hoắc Nghiên cứ ôm cô như vậy.
Cô không vùng vẫy, không phản kháng, cuối cùng thực sự yên tâm ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, tài xế phía trước mới gọi điện hỏi: "Hoắc tiên sinh, chúng ta về trang viên Hoắc hay là..."
Hoắc Nghiên suy nghĩ một chút: "Về nhà họ Giang."
"Vâng, vậy..."
Ông ấy dường như có điều gì muốn nói, vẻ muốn nói lại thôi khiến Hoắc Nghiên thở dài một tiếng: "Chú Lâm, hạ tấm chắn xuống đi."
Hoắc Nghiên không biết chú Lâm có suy nghĩ lung tung hay không, dù thế nào thì có vẻ ông ấy cũng đang bối rối.
"Vâng."
Tấm chắn từ từ hạ xuống.
Nhìn thấy hai người ôm nhau ở phía sau, chú Lâm cười rõ đến mức mắt thường cũng có thể thấy: "Hoắc tiên sinh, Tiểu Giang là cô gái tốt, cậu theo cô ấy..." Không đúng lắm nhỉ: "Cô ấy theo cậu..."
Ừm, cũng không đúng...
Tóm lại là…
"Hoắc tiên sinh phải nắm chắc nhé." Nói rồi còn nhắc nhở một câu đầy thiện ý: "Tôi thấy chúng ta cứ nên về trang viên Hoắc trước đi, nếu không tôi sợ cậu nhóc nhà họ Giang nhìn thấy sẽ đánh cậu mất."
Hoắc Nghiên: "..."