"Giang Hoài Đức! Anh có còn coi tôi ra gì không!!"
Bà ta gào thét đến khản giọng, gần như thảm thiết.
Giang Nặc Nặc chạy đến phòng khách, nghe xong cũng ngây người, tờ giấy đó vẫn còn ở một góc phòng ăn, không biết lấy đâu ra can đảm, cô ta chạy đến nhặt tờ báo cáo giám định lên.
Khi nhìn thấy nội dung bên trên, kinh ngạc, sửng sốt, còn có cả niềm vui mừng khó hiểu đan xen, khiến cô ta nhất thời nước mắt lưng tròng, thậm chí còn không để ý đến đôi má đỏ rộp vì bị đánh.
Giang Nặc Nặc nhìn về phía cha Giang: "Cha... là cha ruột của con sao?" Cô ta lẩm bẩm: "... Con không phải là đứa con không cha."
Mẹ Giang nghe xong cười lạnh, hất tay tài xế, sải bước tiến lên đá cô ta ngã xuống đất.
Trước đây bà ta yêu thương cô ta bao nhiêu thì bây giờ lại chuyển thành hận bấy nhiêu, thậm chí đến cả khuôn mặt này, bà ta cũng thấy ghê tởm: "Tôi thật hối hận, thật hối hận vì đã không nghe lời mẹ tôi, ngay từ khi cô sinh ra đã nên vứt cô đến cô nhi viện tự sinh tự diệt; tôi thật hối hận vì bản thân ngu muội mới nuôi một đứa như cô!"
Cả người bà ta run rẩy.
Nhớ lại những chuyện trước đây, mẹ Giang chỉ còn lại nỗi hối hận vô tận.
Xem xem bà ta đã làm những gì?
Vì thiên vị đứa con riêng mà lạnh nhạt với đứa con ruột của mình; thậm chí trong buổi tiệc ngày hôm đó còn nghĩ đến chuyện để Giang Lê Thanh hòa thuận với Giang Nặc Nặc, bà ta vì Giang Nặc Nặc mà hạ mình trước đứa con ruột, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô.
Bà ta để một đứa con hoang dơ bẩn sống cuộc sống nhung lụa; vậy còn con gái bà ta thì sao... con gái bà ta thì sao...
Mẹ Giang không chịu nổi, ôm mặt khóc nức nở.
Trong nỗi đau khổ và tự trách vô tận, bà ta đột nhiên nghĩ đến Giang Lê Thanh.
Mẹ Giang nhìn quanh một vòng, nhanh chóng thấy Giang Lê Thanh đang đứng không xa.
Bà ta loạng choạng chạy đến: "Thanh Thanh, là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con... mẹ xin lỗi con."
Mẹ Giang mất hết lý trí, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Giang Lê Thanh.
Cô kịp thời đỡ bà ta, cứng rắn ấn bà ta ngồi lại trên ghế sofa, nhìn quanh thấy cha Giang có ý định bỏ chạy, lập tức liếc mắt ra hiệu cho vú Lưu.
Bà ấy hiểu ý, vội vàng đi đóng cửa.
Đồng thời, Giang Lê Thanh tiến lên vài bước, đá mạnh vào mông cha Giang: "Cha, cha để lại một đống hỗn độn, bây giờ muốn đi thì không ổn lắm nhỉ?"
Cha Giang ôm mông bị đá, vừa xấu hổ vừa tức giận quay đầu nhìn cô.
Thật khéo, ông ta lại bắt gặp ánh mắt như muốn xé xác ông ta của mẹ Giang, vết thương trên người lại đau nhói, ông ta ấp úng mãi, cũng không biết nói gì.
Thấy mẹ Giang sắp bùng nổ lần nữa, ông ta dứt khoát thừa nhận: "Đúng! Anh thừa nhận chuyện đó là lỗi của anh nhưng là do Chân Linh quyến rũ anh trước, nhân lúc anh say không tỉnh táo, A Giác, anh không cố ý đâu..."
Giang Lê Thanh như bừng tỉnh ra: "Ý của cha là, cha say rồi, là mẹ của Giang Nặc Nặc cưỡng hiếp cha?" Cô lắc đầu, lên giọng như bà cụ non dạy dỗ: "Cha à, mất đi sự trong sạch là chuyện lớn, sau khi xảy ra chuyện, cha nên lập tức báo cảnh sát chứ."
Người thông minh đều có thể nghe ra cô đang chế giễu.
Cha Giang giật giật khóe miệng, mẹ Giang lúc này cũng đã hiểu ra, cười lạnh: "Đến nước này rồi mà anh còn muốn lừa tôi sao? Anh có phải cho rằng anh nhận lỗi thì tôi sẽ tin anh không?!"
Bà đứng dậy bước tới: "Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có liên hợp với Chân Linh để lừa tôi không?! Hai người các người liên thủ với nhau làm mất Thanh Thanh không?!! Các người... các người làm mất con gái tôi, để tôi nuôi đứa con hoang của các người!"
Cha Giang vội vàng xua tay: "A Giác, sao em có thể nghĩ về anh như vậy? Thanh Thanh cũng là con gái anh, làm sao anh có thể làm mất Thanh Thanh được. Hơn nữa lúc đó anh cũng không biết Chân Linh sẽ mang thai! Anh cũng bị lừa mà!"
Cha Giang nói rất chân thành, như thể ông ta mới là nạn nhân.
Lúc này Giang Lê Thanh nhận được tin nhắn của Giang Ngạn Thanh, cô nhướng mày: "Vậy thì tìm người biết chuyện để hỏi không phải được rồi sao."
Cha Giang giật thót tim, lập tức cảm thấy không ổn.