Dự báo chiều có mưa, bây giờ tranh thủ đi mua nguyên liệu.
Nếu may mắn, đợi đến chiều, bên phía Hoắc Bạch có lẽ sẽ ra tay.
Giang Lê Thanh tạm gác lại tính toán của mình, lịch sự hỏi ý kiến Hoắc Nghiên.
Anh vốn không kén chọn, thấy anh đồng ý, Giang Lê Thanh về phòng thay quần áo.
Hôm kia Giang Lê Thanh mới mua một chiếc váy trắng bằng vải sa tanh, kiểu dáng đơn giản, chất liệu mềm mại thoải mái.
Cô vừa thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài thì chợt nhớ đến quần áo hôm nayHoắc Nghiên mặc.
Bàn tay đang đặt trên nắm cửa bỗng khựng lại, Giang Lê Thanh cúi đầu nhìn mình, trầm ngâm một lúc.
Hai người đều mặc đồ trắng giống nhau, trông có vẻ hơi giống đồ đôi...
Có phải hơi không ổn không?
Giang Lê Thanh định thay váy khác nhưng lại ngẩn người nhìn mình trong gương.
Màu trắng vốn đã tôn lên khí chất của cô, cô đi đôi giày cao gót mũi nhọn, dáng người cao ráo, eo thon, chiếc nơ bướm màu đỏ sau gáy là điểm nhấn màu sắc duy nhất trên người.
Rực rỡ tươi tắn, không chỉ là xinh đẹp một chút.
Giang Lê Thanh tiện tay tô thêm chút son môi, dứt khoát không thay nữa, đeo túi xách ra ngoài.
"Hoắc Nghiên, tôi xong rồi."
Cô bình tĩnh nói với Hoắc Nghiên đang ngồi đọc sách trên sofa, thấy anh khép sách lại, không hiểu sao trong lòng có chút mong đợi.
… Nói tò mò thì đúng hơn, tò mò xem anh sẽ phản ứng thế nào khi thấy quần áo hai người giống nhau.
Hoắc Nghiên quay sang nhìn cô, ánh mắt bình lặng, sau đó đứng dậy: "Vậy thì đi thôi."
Thái độ vẫn như mọi khi.
Không hiểu sao, chút mong đợi trong lòng Giang Lê Thanh lại vô duyên vô cớ chuyển thành thất vọng.
Cô mím môi, lạnh mặt, đi ra trước.
Hoắc Nghiên đi theo sau: "Nhớ lấy thẻ ra vào."
Giang Lê Thanh không vui nói: "Chú không nói thì tôi cũng biết."
Hoắc Nghiên nhạy bén nhận ra tâm trạng của cô không tốt, anh biết điều không lên tiếng, vào thang máy, chủ động bấm tầng.
Hai người đứng cạnh nhau, giữa hai người cách một khoảng.
Giang Lê Thanh có lẽ không muốn để ý đến anh, cô quay mặt sang hướng khác, ngón tay vô tình cậy cậy tờ quảng cáo dán trên tường.
Anh liếc mắt nhìn, thấy cô hơi bĩu môi, vẻ mặt buồn bã.
Hoắc Nghiên lại thấy mái tóc dài được cô chải chuốt cẩn thận, trên tai còn đeo một đôi khuyên tai hoa nhài màu bạc trắng.
… Trông như đứa con nít
Ý cười thoáng qua trong mắt, ngay lúc thang máy sắp đến, Hoắc Nghiên nói: "Hôm nay cháu mặc đẹp lắm."
Ngón tay Giang Lê Thanh khựng lại.
Đột nhiên nhận ra, đây hẳn là lần đầu tiên Hoắc Nghiên khen ngợi ngoại hình của cô.
Ting.
Thang máy mở ra, Hoắc Nghiên đi ra trước.
Bóng lưng anh thẳng tắp, người anh rắn rỏi, vai rộng chân dài, mái tóc hơi ánh lên dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Không hiểu sao Giang Lê Thanh lại ngẩn người.
Hoắc Nghiên cũng quay đầu lại: "Không đi à?"
Trong nháy mắt, ánh mắt anh đã đâm thủng dòng suy nghĩ của Giang Lê Thanh, khiến cô lập tức không kịp suy nghĩ về chút khác thường nhỏ nhoi đó, chạy theo anh.
Hoắc Nghiên nhanh hơn cô một bước, Giang Lê Thanh thấy trời đột ngột thay đổi, có vẻ như sắp có mưa to.
Nghĩ đến kết cục của Hoắc Nghiên trong nguyên tác, Giang Lê Thanh hơi nhíu mày, mở miệng định nói gì đó thì tiếng còi báo động chói tai trong đầu đột nhiên vang lên, cắt ngang mọi lời nói của cô.
Tiếng còi báo động chói tai, xé nát não, Giang Lê Thanh bịt tai, rên rỉ khó chịu, quay đầu lại thì thấy một chiếc xe Volkswagen màu đen lao tới.
Tốc độ xe rất nhanh nhưng thời gian như ngừng lại, khiến cô nhìn thấy khuôn mặt méo mó dữ tợn trên ghế lái.
… Hoắc Bạch.
Cốt truyện trong nguyên tác thực sự đã xảy ra!!
Một tiếng sấm dữ dội xé toạc đám mây, Giang Lê Thanh nhìn Hoắc Nghiên đang đi trước, không nghĩ ngợi gì liền đưa tay đẩy anh ra.
Rầm!!!
Xe ô tô đâm vào người, trời đất quay cuồng, cơn choáng váng ập đến.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Lê Thanh gặp tai nạn xe.
Khi cơ thể bị hất văng ra ngoài, cảm xúc của cô thậm chí còn rất ổn định, cô còn cảm thấy may mắn, cũng may cô đã mặc quần bảo hộ bên trong váy, có thể tránh được việc hớ hênh.
Nhớ lại tất cả những vụ tai nạn xe lớn nhỏ kia, Giang Lê Thanh lại hy vọng tư thế ngã của mình có thể đẹp hơn một chút.
"Thanh Thanh…!"
Cơ thể lăn xuống đất.
Trước khi bóng tối ập đến, cô nhìn thấy sự hoảng hốt không thể che giấu trên mặt Hoắc Nghiên.
Anh luôn bình tĩnh và thản nhiên, vẻ mặt mất kiểm soát như vậy có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Giang Lê Thanh không kìm được muốn nhìn thêm một chút nhưng bóng tối ập đến, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn mê man tầng tầng lớp lớp đang ập tới, hai mắt nhắm lại, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
"Bệnh nhân đã ngừng tự thở, đồng tử giãn lớn... "
"Bệnh nhân đã ngừng tim, chuẩn bị máy khử rung tim."
"Tiêm tĩnh mạch một mililit Adrenalin."
"Nhanh chóng liên hệ với khoa phẫu thuật tim để chuẩn bị hội chẩn!"
"..."
"Phát hiện ký chủ không tự thở, rè rè... hệ thống bị hỏng... rè rè rè, tức là... biến mất... "
"Phát hiện ký chủ... rè rè rè... thế giới kết... rè rè rè... thúc."
Tiếng thiết bị hỗn loạn và âm thanh điện tử hòa vào nhau trong phòng cấp cứu.
Ý thức của Giang Lê Thanh rất mơ hồ, linh hồn của cô bay ra khỏi cơ thể không như trước đây, mà bị mắc kẹt trong một vùng hỗn độn trắng xóa vô biên.
Vào khoảnh khắc hô hấp ngừng lại, vạn vật như theo khoảnh khắc sinh mệnh cô tan biến mà cùng nhau im lặng.
Giang Lê Thanh nghe thấy tiếng hệ thống đã luôn bên cô tan nát, ngay khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng khác xâm nhập vào thức hải, cuốn chặt lấy linh hồn của cô, muốn khóa chặt tia sinh mệnh cuối cùng của cô.
Giang Lê Thanh đã chứng kiến vô số lần mình tiêu vong.