Giang Lê Thanh vừa bước ra khỏi quán karaoke thì thấy Tô Húc đuổi theo.
Anh ta thở hổn hển, sợ cô không để ý mà đi mất, dùng sức kéo một cánh tay cô, thậm chí còn chưa kịp ổn định lại nhịp thở hỗn loạn: "Anh có vài lời muốn nói với em."
Giang Lê Thanh ung dung nhìn anh ta.
Điều này khiến Tô Húc thấy có cơ hội, liền nói hết những lời trong lòng ra: "Anh thừa nhận, lúc đầu anh theo đuổi em chỉ là vì cá cược. Nhưng sau đó anh phát hiện ra, anh thích ở bên em, em có thể cho anh một cơ hội không? Anh đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với em."
Anh ta nói rất chân thành, tha thiết, cố tình bày ra vẻ mặt vô tội để cô mềm lòng.
Nhưng Giang Lê Thanh không hề dính thính, cô cười nói: "Tô Húc, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?"
Ánh mắt Giang Lê Thanh đầy ẩn ý, mang theo sự mỉa mai rõ ràng: "Tôi đang chơi anh đấy~"
Tô Húc lập tức ngẩn người, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng không khỏi buông lỏng.
Đuôi mắt Giang Lê Thanh cong cong, cô chậm rãi nói: "Anh hơi tự tin thái quá rồi đấy nhỉ? Thật sự cho rằng tôi sẽ thích một kẻ ngốc như anh sao? Theo tôi thấy thì anh và Hoắc Bạch chẳng khác gì nhau, nếu nói khác thì cũng chỉ là anh thông minh hơn một chút thôi." Giang Lê Thanh còn không quên đâm thêm một nhát vào tim anh ta: "À đúng rồi, còn phải cảm ơn anh đã kèm tôi học, nếu không tôi cũng chẳng thể từ bốn trăm mấy điểm mà thi được sáu trăm."
Giang Lê Thanh vỗ vỗ mặt anh ta: "Sau này ngoan ngoãn một chút, đừng tùy tiện trêu chọc con gái nữa, biết chưa?"
Nói xong, Giang Lê Thanh đón xe rời đi.
Dưới ánh đèn neon sặc sỡ, Tô Húc đứng tại chỗ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, trên mặt dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cơ thể và cảm giác tê dại khi bị vỗ.
Anh ta không kìm được mà sờ mặt mình, trong phút chốc, tim đập như trống đánh.
Cảm giác không cam lòng và muốn níu kéo ban đầu trong khoảnh khắc cô thừa nhận đã biến thành cảm giác thôi thúc kỳ lạ, trong nháy mắt xóa tan mọi tức giận, thậm chí cả cảm giác nhục nhã vì bị xúc phạm cũng biến mất sạch.
Tô Húc nhận ra rõ ràng rằng Giang Lê Thanh không phải người tốt.
… Nhưng có vẻ như anh ta lại càng thích cô hơn.
Ngày được về nhà, Tô Húc dành cả một tuần để sắp xếp lại những câu hỏi trọng tâm cần thiết cho kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoài các môn khoa học tự nhiên, ngay cả các môn khoa học xã hội cũng không bỏ sót.
Abg ta không tùy tiện làm phiền, mà chuyển sang gửi chuyển phát nhanh.
Những ngày gửi chuyển phát nhanh, Tô Húc lo lắng không yên, sợ Giang Lê Thanh từ chối, may là không, xem ra cô đã chấp nhận lòng tốt của anh ta, điều này khiến trái tim treo lơ lửng của anh ta cuối cùng cũng được buông xuống.
Sau đó, Tô Húc cũng không tiếp tục làm phiền cuộc sống của Giang Lê Thanh, thậm chí còn chủ động làm rõ những tin đồn về mối quan hệ giữa hai người trên diễn đàn, điều này khiến giáo viên khá hài lòng.
Tháng sáu.
Cả nước chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giang Ngạn Thanh với thành tích xuất sắc đã thuận lợi trúng tuyển vào khoa Vật lý của Đại học Thanh Hoa.
Đồng thời, thành tích tốt của anh ta cũng chính thức được lãnh đạo của Giang Thiện công nhận; cộng thêm sự ủng hộ của Hoắc Nghiên, việc ngồi vững vị trí không còn là chuyện khó khăn nữa.
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Giang Ngạn Thanh nhanh chóng thu lưới sau nửa năm bày trí.
Hoắc Nghiên dùng số tiền đầu tư lớn của công ty thứ hai để hoàn toàn pha loãng cổ phần của cha Giang trong tập đoàn Giang Thiện, sau khi thu hồi, tài sản dưới tên cha Giang đã hoàn toàn trống rỗng, trong đó sáu mươi phần trăm cổ phần thuộc về Giang Ngạn Thanh, năm phần trăm còn lại do Hoắc Nghiên nắm giữ.
Nói cách khác, cha Giang đã mất quyền phát ngôn trong công ty.
Bây giờ ông ta là một ông già nằm liệt giường, nửa sống nửa chết, hàng ngày chảy nước dãi, không nói được, không đi lại được, chỉ có thể ngồi xe lăn cả ngày.
Khi Giang Ngạn Thanh đưa đơn xin từ chức đến trước mặt ông ta để ông ta ký tên, dù cha Giang có chậm chạp đến đâu cũng phải phản ứng lại được rằng mình đã bị chính con trai ruột của mình lừa.
Vì không nói được, nửa khuôn mặt ông ta co giật, tức giận muốn lật bàn.
Nhưng vì bị liệt nửa người, ngay cả việc cử động đầu ngón tay cũng rất khó khăn.
Quá tức giận, cha Giang ú ớ hét lớn, để bày tỏ sự tức giận và đấu tranh lúc này.
Giang Ngạn Thanh đứng đối diện, nhìn ông ta không chớp mắt.
"Lần đầu tư này của ông đã khiến công ty thua lỗ rất lớn, là tôi đã thuyết phục Hoa Thịnh góp vốn, mới có thể cứu vãn tình thế, tránh được việc đứt chuỗi vốn. Với thể trạng hiện tại của cha, danh hiệu hội đồng quản trị cũng chỉ là một danh xưng nghe cho hay mà thôi. Thay vì thế, chi bằng chủ động từ chức, để cho mình thêm chút thể diện."
"Mày… bất… bất hiếu."
Cha Giang khó khăn rít vài chữ qua kẽ răng.
Thì ra từ đầu… từ đầu đã liên thủ với Hoắc Nghiên!
Được lắm, thật sự nuôi ra được một đứa con trai ngoan, liên hợp với người ngoài để chỉnh đốn ông ta!!
Cha Giang không chịu ký tên, cứ nằm trên giường bệnh của viện điều dưỡng mà gào thét điên cuồng.
Ông ta hối hận vì lúc đầu không nghe lời vợ, hấp tấp dốc hết tiền đầu tư vào, hối hận vì đã đón Giang Lê Thanh về nhà, nếu như ngay từ đầu không để Giang Lê Thanh trở về thì ông ta cũng không đến nỗi như thế này.
Giang Ngạn Thanh vẫy tay gọi vệ sĩ bên ngoài cửa vào, cưỡng ép ấn cha Giang ký tên vào đơn xin từ chức, đóng dấu vân tay.
Ông ta liều mạng giãy giụa, cả giường cũng rung lắc dữ dội.
Cuối cùng vẫn không chống lại được sức lực của hai người, đành trơ mắt nhìn đơn xin từ chức rơi vào tay Giang Ngạn Thanh.
Giang Ngạn Thanh lạnh nhạt liếc mắt, lúc nhìn về phía cha Giang lần nữa, phát hiện trong mắt đối phương là sự căm hận nồng đậm.