Cô cũng định gọi Hà Tiểu Miêu đi cùng, nhưng hỏi ra mới biết Hà Tiểu Miêu xin nghỉ ốm, tối mới đến ký túc xá.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện bài học trên lớp sáng nay, rất nhanh đã tới nhà ăn, bên trong toàn là người.
Giang Lê Thanh nhanh mắt chiếm được một chỗ trống, bảo Phương Viên đi xếp hàng mua cơm trước.
Đoàn người xếp hàng rất dài, phải mười mấy phút mới đến lượt Phương Viên.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, Giang Lê Thanh bèn mở bảng nhiệm vụ của cô lên xem thử.
Bây giờ cốt truyện đã tiến hành được 35%, chờ đến 50% thì có thể coi như hoàn thành.
Một trăm tỷ sắp tới tay rồi!
Giang Lê Thanh đang định đóng giao diện lại thì bỗng có nhiệm vụ mới nhảy ra.
[Kí chủ có nhiệm vụ mới, xin mời kiểm tra.]
[Sau khi bị bắt nạt, bị nam chính gặp được. (tiến độ cốt truyện 40%) (đang tiến hành)]
Từ từ đã, không phải nam chính đang ở nông trường chăn heo sao? Vô tình gặp được cái khỉ gì?
Giang Lê Thanh không còn gì để nói, cô gọi hệ thống: “Tao cho phép mày giải thích.”
Hệ thống cũng cảm thấy xấu hổ: [Cốt truyện đang tiến hành đến đoạn này…]
Bị điên rồi à?
Giang Lê Thanh trợn tròn mắt: “Có hạn chế thời gian không?”
Hệ thống: [Bình thường sẽ có hạn chế 48 tiếng.]
Giang Lê Thanh nhíu mày suy nghĩ, sau đó đầu bỗng nảy số.
Tình tiết này thường là nữ chính gặp ấm ức, sau đó nam chính âm thầm phát hiện ra, sau đó không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc, nhưng từ góc nhìn của nữ chính, nữ chính sẽ không biết nam chính đang ở đó.
Nói cách khác, trong tình huống này, nam chính chỉ xuất hiện làm nền.
Mẹ kiếp!
Cô đúng là nắm kịch bản trong lòng bàn tay nha!
Thấy mày Giang Lê Thanh giãn ra, hệ thống khó hiểu: [Kí chủ, thực ra bây giờ cô tới nông trường vẫn kịp, ngồi tàu cao tốc chỉ khoảng hai giờ thôi.]
Giang Lê Thanh bình tĩnh: “Phí công.”
Hệ thống: [...]
Đúng vậy, không phải là ảo giác của nó, hình như kí chủ đang muốn gây chuyện!
Hệ thống đang định khuyên can thì Phương Viên đã quay về, còn tri kỷ lấy hai suất cơm, chia cho Giang Lê Thanh một phần.
“Thanh Thanh, bây giờ đông người xếp hàng lắm, cậu mà qua đó thì chắc chắn không kịp giờ, cho nên tớ lấy luôn cơm cho cậu rồi này.”
Phương Viên xếp hàng đến toát mồ hôi, tóc mái dính trước trán, gương mặt đỏ bừng: “Tớ không biết cậu thích ăn gì nên tớ lấy mỗi suất một chay hai mặn, cậu có thể ăn thức ăn bên suất của tớ nữa.”
Sườn và thịt gà là món ăn ưa thích của rất nhiều người.
Giang Lê Thanh nhìn thấy suất cơm, hai mắt cô sáng lên: “Cảm ơn cậu nha, Viên Viên, ngày mai tớ mời cậu ăn.”
“Đừng khách sáo.” Phương Viên mỉm cười: “Tớ chỉ muốn mượn vở bài tập của cậu xem chút thôi, được không? Có nhiều đề tớ không biết cách giải.”
Hẳn là cô ấy muốn nói đến vở bài tập mà Giang Ngạn Thanh đưa cho cô.
Giang Lê Thanh hào phóng vung tay lên: “Cậu cầm đi, photo ra một bản mà dùng.”
“Hì hì, cảm ơn cậu nha, Thanh Thanh.”
Giang Lê Thanh vừa ăn vừa tính toán, buổi chiều học hai tiết, sau khi ăn xong thì đến cửa hàng photo copy, sau đó trở về vẫn kịp.
Cô vùi đầu vào ăn, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Phương Viên, mấy phút sau cô đã ăn xong suất cơm.
Giang Lê Thanh dùng khăn giấy lau khóe miệng: “Viên Viên, cậu cứ ăn từ từ, tớ đi ra ngoài một chuyến, trưa nay tớ không về ký túc xá đâu.”
Nói xong, cô xách balo rời đi.
Cách trường học một con đường là phố buôn bán, thứ không thiếu nhất chính là cửa hàng photo và in ấn.
Giang Lê Thanh lật album ảnh học sinh cũng không tìm thấy ảnh của Hoắc Bạch, không có cách nào, cô chỉ có thể xin giúp đỡ từ Cố Tây.
Giang Lê Thanh: “Có ở đó không? Cho xin một cái ảnh của Hoắc Bạch đi.”
Cũng không phải cô không muốn tìm người khác, chỉ là trong đám anh em của nam chính, người thì bị giam, người thì lặn mất tiêu, cô đành phải liên hệ với Cố Tây.
Cố Tây: “?”
Cố Tây: “Quả nhiên cô vẫn nhớ mãi không quên Hoắc Bạch…”
Nhớ mãi không quên cái quần què!
Người này không trông cậy được, Giang Lê Thanh trực tiếp ấn vào trang cá nhân của Cố Tây, sau khi tìm kiếm một hồi, cuối cùng cô cũng tìm được một bức ảnh bọn họ chụp chung ở quán bi-a.
Trong tấm ảnh, Hoắc Bạch đeo bông tai màu đen, lười nhác nhìn về phía ống kính, nhìn cũng rất gì và này nọ.
Giang Lê Thanh lưu ảnh lại, sau đó xóa những người khác đi, cầm bức ảnh vào cửa hàng photo in ấn.
Nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến, muốn làm standee hình người thì phải chờ một tuần, cô lại không có nhiều thời gian như thế.
Cuối cùng, chỉ có thể in một bức hình cỡ lớn, sau đó cô buồn bực rời khỏi cửa hàng.
Thế này thì cô biết làm sao bây giờ?
Giang Lê Thanh đứng ở đầu đường ngơ ngác, đột nhiên nhìn thấy cửa hàng bán quan tài ở góc đường, có mấy hình nộm bằng giấy bày trước cửa.
Giang Lê Thanh: “...”