Mục lục
Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa kể đến việc trong nguyên tác, Hoắc Bạch đã cưỡng ép cô bao nhiêu lần, nhốt cô trong căn phòng tối khắp mọi miền đất nước, chỉ riêng tính cách thù dai và hẹp hòi của Hoắc Bạch, hôm nay cô làm nhục anh ta trước mặt mọi người như vậy, Hoắc Bạch chắc chắn sẽ trả thù, không cần đợi đến ngày mai, có lẽ tối nay anh ta sẽ hành động.

Ngõ mà bảng nhiệm vụ đề cập đến vừa khéo là con đường từ đây về Anh Hoa.

Vì vậy Giang Lê Thanh đoán rằng, Hoắc Bạch sau khi bị đánh không cam tâm, đang chặn cô ở đầu ngõ.

Nếu vậy thì chi bằng để anh ta cũng nếm thử mùi vị bị đàn ông dâm dê quấy rối đi.

Chỉ có nếm đủ mùi đau khổ, sau này mới biết cách làm người.

Giang Lê Thanh tiện tay vứt que kem vào thùng rác, vừa định rời đi thì bảng nhiệm vụ lại nhấp nháy.

[Hệ thống nhắc nhở: Vui lòng ký chủ nhanh chóng đến ngõ nhỏ, hoàn thành nhiệm vụ——Quấy rối Hoắc Bạch. (Tiến độ cốt truyện hiện tại: 52%) (Đang thực hiện)]

Ủa khoan, khoan đã.

Giang Lê Thanh tối sầm mặt mày, suýt nữa không thở nổi: [Ý của mày là… kẻ biến thái lại chính là tao à?!]

Cô gần như gào thét thảm thiết trong đầu.

Hệ thống: [Ừm.]

Giang Lê Thanh nổi giận đùng đùng: [Mày ừm cái gì mà ừm! Sao mày không nói sớm hơn!!]

Hệ thống ấm ức: [Việc này liên quan đến quyền hạn của Hệ thống, Hệ thống không có quyền thông báo cho ký chủ, vì vậy tôi đã xác nhận lại với cô.] Nó lẩm bẩm: [Hơn nữa, nhân vật chính của nhiệm vụ xoay quanh cô và nam chính, chuyện này thì ai mà chả biết.]

Biết cái đầu mày ấy!!

Để cô đi quấy rối Hoắc Bạch và hôn anh ta thì có gì khác nhau!

Khoan đã, hình như có hơi khác.

Cô đảo mắt, lập tức bình tĩnh trở lại.

Giang Lê Thanh nhếch môi, mỉm cười: [Thống à~]

Cô nhẹ nhàng nói, hệ thống thấy thái độ của ký chủ như vậy, cảm giác không ổn quen thuộc lại tràn ngập bên trong dữ liệu.

[Sao, sao vậy…] Hệ thống đầy cảnh giác: [Tôi nói cho cô biết, tôi không thể thay đổi nội dung nhiệm vụ cho cô đâu, đây là hành vi vi phạm quy định.]

[Không bắt mày vi phạm quy định.] Giang Lê Thanh nhướng mày: [Mày biến hình cho tao, rồi đổi giọng nói cho tao đi.]

Hệ thống: [?]

[Chuyện này chắc không khó đâu chứ?] Giang Lê Thanh vừa đe dọa vừa dụ dỗ: [Tao là biến thái nhưng lại là nữ, chẳng phải là tạo điều kiện cho Hoắc Bạch sao? Anh ta thấy mình được lợi, vậy thì là hai bên tình nguyện, không tính là quấy rối, như vậy chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta sẽ không hoàn thành được sao? Hơn nữa, trước đó đúng là mày không nói rõ ràng, lỗi tại mày nên mày phải đền bù cho tao.]

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [... Được thôi.]

Còn có thể làm sao được nữa?

Chỉ có thể đồng ý thôi…

Hệ thống cho Giang Lê Thanh thời hạn sử dụng biến đổi giọng nói là một giờ, sau đó thấy cô đội mũ áo hoodie lên, hùng hổ khí thế tiến về địa điểm làm nhiệm vụ.

Cùng lúc đó, Hoắc Bạch cũng đã đợi ở ngõ nhỏ gần nửa tiếng đồng hồ.

Anh ta đứng trong ngõ nhỏ tối tăm, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc lập lòe nhưng lại chưa hút được mấy hơi.

So với mấy cú đấm của Tô Húc thì mấy cú đá của Giang Lê Thanh còn đau hơn.

Nhớ đến việc đám đàn em nói Giang Lê Thanh đi cùng Tô Húc, giờ vẫn chưa về, có thể đoán được cô đang làm gì.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh ta vừa buồn nôn, vừa có một cảm giác khó chịu không tên.

Thực ra bản thân Hoắc Bạch cũng không rõ bây giờ mình đang có cảm xúc gì với Giang Lê Thanh, lần đầu gặp mặt anh ta đã chê bai người vợ chưa cưới này, cảm thấy cô quê mùa lại xấu xí, thực sự không ra gì.

Mỗi lần nghe Cố Tây và mấy người khác dùng giọng điệu trêu chọc gọi cô là vợ chưa cưới, anh ta đều thấy chán ghét trong lòng.

Sau đó, Giang Lê Thanh cũng đối đầu với anh ta khắp nơi.

Cô đuổi từng người bạn của anh ta đi, lại lừa chú anh ta bênh vực cô, thậm chí còn khiến Hoắc Nghiên vứt anh ta ở trong rừng sâu núi thẳm, hôm nay lại còn làm nhục anh ta trước mặt mọi người như vậy!!

Hoắc Bạch sao có thể không tức giận?!

Nhưng dù có tức giận đến đâu thì dường như cũng không bằng việc Giang Lê Thanh lau mồ hôi cho Tô Húc.

Cô đánh anh ta, mắng anh ta, chưa từng có thái độ tốt đẹp với anh ta; nhưng lại cười tươi như hoa với Tô Húc.

Dựa vào cái gì chứ?

Dù Hoắc Bạch có là đồ bỏ đi thì Tô Húc sao có thể là hàng tốt được?

Thân phận vợ chồng chưa cưới của hai người vẫn chưa được xóa bỏ, cô lại ngang nhiên công khai chống đối anh ta vì kẻ thù của anh ta, Hoắc Bạch thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này!

Tóm lại anh ta sẽ chặn cô ở đây.

Phải tìm Giang Lê Thanh hỏi cho ra nhẽ, càng phải tìm cách trừng trị cô, để cô hiểu được hậu quả của việc chống đối anh ta!!

"Ồ, anh chàng đẹp trai ở đây một mình à."

Đột nhiên có một giọng nói chen ngang, cắt đứt suy nghĩ của Hoắc Bạch.

Hoắc Bạch liếc mắt nhìn, chỉ thấy một người thấp bé mặc đồ đen đi ngược sáng tới, giọng khàn khàn như thể đang ngậm một ngụm đờm, nghe thôi đã thấy buồn nôn.

Đừng nói đến Hoắc Bạch, ngay cả Giang Lê Thanh cũng rùng mình.

Cái giọng này đúng tởm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK