Trên người cô ta vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, còn cố ý trang điểm nhợt nhạt, nhìn vô cùng đáng thương.
Giang Nặc Nặc chính miệng thừa nhận mọi chuyện cô ta làm, vừa khóc vừa nói, đổ lỗi cho việc cô ta là cô nhi, tuổi nhỏ vô tri.
Bán thảm đóng vai kẻ yếu đúng là rất có tác dụng.
Dưới phần bình luận không ít người đau lòng, nhưng cũng có người nhìn ra cô ta cố tình diễn kịch, mắng cô ta mưu mô xảo quyệt.
Đồng thời, tình huống của cô ta ở Anh Hoa cũng hoàn toàn thay đổi.
Bây giờ không ai ngu ngốc tin tưởng cô ta nữa, cũng sẽ không vì dăm ba câu của cô ta mà xông pha chiến đấu, trường học cũng rất thức thời, triệt tiêu toàn bộ giấy khen và giải thưởng bao năm qua của Giang Nặc Nặc, còn công khai chuyện này.
Bị chê trách công khai, đối với người sĩ diện như Giang Nặc Nặc thì chẳng khác nào đang sỉ nhục cô ta.
Nhưng chuyện này sao đủ?
Quả thật Giang Nặc Nặc có lỗi, nhưng những tên nam sinh cặn bã đã từng bắt nạt cô thì nên tính thế nào?
Đương nhiên là không thể bỏ qua.
Thế là, hôm sau Giang Lê Thanh xin nghỉ, bỏ nhiều tiền thuê một luật sư nổi tiếng, nhanh chóng thu thập hình ảnh và video những kẻ ngày hôm đó đã nhục mạ cô trên livestream.
Sau đó lại đến bệnh viện tư nhân làm xét nghiệm tâm lý, đi cùng luật sư tới đồn công an báo án, tiện thể tìm mấy phóng viên ngồi rình ở cửa ra vào.
Sau khi cảnh sát lập án điều tra thì đã trực tiếp đến thẳng nhà Vương Cường Cường, còng tay anh ta đi ngay trước mặt cha mẹ và ông bà anh ta.
Khi Vương Cường Cường lên xe cảnh sát, đám phóng viên Giang Lê Thanh sắp xếp bỗng ùa lên, hỏi nhà họ Vương toàn những câu hỏi sắc bén.
“Xin hỏi, người nhà có suy nghĩ gì với việc Vương thiếu gia tham dự bạo lực vườn trường?”
“Có phải mọi người muốn dùng tiền để xử lý ổn thỏa chuyện này không?”
“Dựa theo luật hình sự, Vương thiếu gia có thể sẽ chịu mức án ba năm tù giam, đây có phải là lỗi giáo dục đến từ phía phụ huynh không?”
Từng vấn đề liên tục ập đến, khiến sắc mặt người nhà họ Vương vô cùng khó coi.
Bọn họ không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ vội vã che mặt Vương Cường Cường, cúi đầu bước đi.
Trong đồn công an, Giang Lê Thanh ngồi ở giữa, bên trái là luật sư thuê với giá cao, bên phải là anh trai cô gọi đến để chống lưng.
Giang Lê Thanh mặc đồng phục màu xanh của Anh Hoa, đặt tay trên đầu gối, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn, ánh mắt ngây thơ vô tội, vừa nhìn đã biết là người bị hại.
Những chuyện cần nói cô đã nói từ lúc vào đồn công an, bằng chứng nên đưa cũng đưa cả rồi.
Bằng chứng như núi, Vương Cường Cường có mọc cánh cũng khó thoát.
Cảnh sát thẩm vấn Vương Cường Cường một phen, sau đó xếp mọi người vào trong phòng.
Chỉ cần Giang Lê Thanh tha thứ, lựa chọn âm thầm giải quyết, như vậy thì Vương Cường Cường chỉ cần nói xin lỗi, anh ta vẫn có thể đi học như người bình thường.
Nhưng nếu Giang Lê Thanh quyết định tố tụng, Vương Cường Cường sẽ phải chịu án giam ba năm hoặc là án treo.
Đáng tiếc, ai bảo cô là người con gái có lòng dạ rắn rết cơ chứ?
Tha thứ thì đương nhiên không thể, đời này cũng không cách nào tha thứ.
Trước bàn dài, ba người phía Giang Lê Thanh và ba người nhà họ Vương ngồi đối diện nhau.
Việc kinh doanh của nhà họ Vương kém hơn nhà họ Giang, chỉ làm kinh doanh nhỏ ở phương diện vận chuyển, trước khi đi bọn họ đã gọi điện cho vợ chồng nhà họ Giang, nhưng hai người kia đang bận xử lý cục diện rối rắm mà Giang Nặc Nặc để lại, không rảnh nghe điện thoại.
Giang Lê Thanh cũng sẽ không ngốc đến mức đợi cha mẹ cô đến, cô nhẹ nhàng nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát, bây giờ chỉ cần nhìn mặt anh ta cháu đều nghĩ đến chuyện anh ta đã làm với cháu, mỗi lúc trời tối đều sợ hãi không ngủ được, cháu không chấp nhận bồi thường, pháp luật nên xử thế nào thì cứ theo đó mà xử.”
Luật sư gật đầu, lấy ra một phần giám định tâm lý: “Chuyện này đã tạo thành ám ảnh tâm lý với thân chủ của tôi, chúng tôi không chấp nhận hòa giải.”
Vương Cường Cường vẫn không hiểu ra sao.
Bị đánh là anh ta, bị mắng cũng là anh ta, sao bây giờ lại đổi thành cô sợ anh ta tới mức không ngủ được?
Lúc cô đánh anh ta nhìn cô cũng không giống như người không ngủ được!
Vương Cường Cường không phục, anh ta phản bác: “Tôi có lời muốn nói, ngày đó mọi người đều xem livestream, là cô ta ra tay trước!”
Luật sư nghiêm túc nói: “Dựa theo số liệu, anh Vương đã từng nhiều lần bạo lực ngôn ngữ và tụ tập bè phái cô lập thân chủ của tôi, chuyện này đã lưu lại bóng ma tâm lý cho thân chủ, đánh trả cũng chỉ là phản ứng tự vệ thông thường, trong livestream vẫn còn bằng chứng anh đã bạo lực ngôn ngữ với thân chủ của tôi.”