Trước mặt nhiều người như vậy, bà ta vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm mạnh vào cánh tay của cha Giang: "Lão già không biết xấu hổ! Tôi, tôi ghê tởm anh, anh..."
Bây giờ thì hay rồi, bây giờ cả thế giới đều biết hết rồi!
Nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài, nghĩ đến việc cả thế giới đều biết cha Giang đã mất hàng họ, dù không xem điện thoại, bà ta cũng biết đám người kia sẽ cười nhạo bà ta như thế nào.
Mẹ Giang cảm thấy tương lai tối tăm, lại lặng lẽ nức nở.
Cha Giang cũng cúi đầu, như thể đang xấu hổ.
Dù đã quen với những cảnh tượng sốc như này nhưng cảnh sát cũng không khỏi cảm thấy bất lực khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Việc ông mua thuốc cấm là thật nên chắc chắn phải chịu một số hình phạt."
Cha Giang gật đầu lia lịa: "Tất nhiên, tất nhiên."
"Còn về phía Hoắc Bạch..." Cảnh sát dừng lại một chút: "Vì đã gây ra rối loạn nghiêm trọng cho xã hội, cho dù các ông có muốn tự giải quyết thì anh ta cũng phải đối mặt với một số hình phạt theo luật hình sự, cụ thể phải đợi kết quả giám định thương tích của ông."
Nụ cười trên mặt cha Giang trở nên gượng gạo.
Lời nói của cảnh sát khiến ông ta không khỏi kiêng dè Hoắc Nghiên.
Nếu Hoắc Bạch một mực khẳng định là ông ta có ý đồ xấu thì dù hiện tại Hoắc Bạch bị giam giữ, lỗi vẫn sẽ hoàn toàn thuộc về ông ta, không chừng sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Hoa Thịnh.
Tình hình của công ty... chẳng phải sẽ rất nguy cấp sao?
Cha Giang run rẩy lau mồ hôi trên trán, đột nhiên lại nghĩ đến Giang Lê Thanh.
Ông ta lập tức quên đi mối hận trước đó, quay sang sốt sắng muốn kéo tay Giang Lê Thanh: "Thanh Thanh, chuyện này Hoắc Nghiên chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm, con và anh ta quan hệ tốt, đợi anh ta về, con có thể đi thăm dò ý kiến không?"
Giang Lê Thanh liếc mắt: "Cha, cha bảo con đi thăm tù thì được, còn thăm dò ý kiến thì thôi đi." Cô cười lạnh một tiếng, liếc nhìn phía dưới của ông ta: "Bây giờ cha đã thành ra như vậy rồi, không nghĩ đến việc đòi bồi thường cho mình cũng đành thôi, còn nghĩ đến chuyện đi lấy lòng người ta, làm người mà đến mức như cha, cũng thật là hèn hạ."
Cha Giang nghe xong thì sửng sốt, chưa kịp mắng lên tiếng thì Giang Lê Thanh đã xách cặp đi thẳng.
Khi sắp ra khỏi bệnh viện, mẹ Giang đột nhiên đuổi theo.
"Thanh Thanh..."
Giang Lê Thanh quay đầu lại.
Từ khi cha Giang xảy ra chuyện, mẹ Giang cũng đổ bệnh theo, thân hình gầy gò trong gió lạnh lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, trông yếu đuối như liễu rủ trước gió, lại có vài phần giống Giang Nặc Nặc.
Giang Lê Thanh lạnh lùng nhìn bà ta chầm chậm chạy lại gần, còn mình thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Có chuyện gì?"
Mẹ Giang thở hổn hển, mặt tỏ vẻ khốn khổ: "Dù sao thì chuyện này cũng là vì tổ chức tiệc cho con..."
Giang Lê Thanh không muốn nghe bà ta nói hết câu, nhìn thẳng vào mắt bà ta: "Vậy nên mẹ à, bà cố tình đuổi theo là muốn đổ trách nhiệm lên người tôi sao?" Cô hung hăng, lại mang theo vài phần chế giễu: "Không thể nào chứ? Bà thực sự ngây thơ tin những lời kia của cha sao?"
Mẹ Giang sững sờ, há miệng: "Mẹ..."
"Vậy thì tôi nói thật cho bà biết nhé." Cô cúi người lại gần tai mẹ Giang: "Thuốc của cha... là mua cho tôi. Nếu không thì sao bình thường ông ta luôn thờ ơ, khắc nghiệt với tôi như thế lại có thể tổ chức tiệc linh đình như vậy, chẳng qua là muốn đưa tôi lên giường của nhà họ Hoắc, kết quả cuối cùng tự nhận lấy hậu quả mà thôi."
Mẹ Giang run rẩy, như không thể tin nổi.
Giang Lê Thanh cong môi, giọng điệu có thể coi là nhẹ nhàng: "Tôi sẽ không đi tìm Hoắc Nghiên nhưng nếu để tôi nói với cảnh sát rằng cha đã hạ thuốc tôi bất hợp pháp thì tôi rất sẵn lòng."
Nước mắt mẹ Giang lập tức rơi xuống, bà ta nắm lấy tay Giang Lê Thanh, đầu ngón tay lạnh ngắt và run rẩy.
Có lẽ lúc này bà ta đang đau lòng.
Nhưng một người con gái chỉ chung sống được hai, ba năm, sao có thể sánh được với người chồng sớm tối bên nhau.
Giang Lê Thanh đã sớm chấp nhận thực tế, cô lạnh lùng đẩy tay mẹ Giang ra, lấy từ trong cặp sách ra một lọ nhỏ, bên trong đựng vài sợi tóc có cả nang lông.
"Đây là tóc của cha và Giang Nặc Nặc, tôi đã lấy trộm trong thời gian nằm viện, bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy." Giang Lê Thanh để lại cơ hội lựa chọn cho bà ta: "Nhưng mà mẹ à, tôi tốt bụng nhắc nhở bà một câu, cha tôi vì danh lợi có thể đưa tôi đến chỗ người khác; ngày mai có thể vì lợi ích mà bỏ rơi bà, bà tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ."
Ném lọ nhỏ cho mẹ Giang xong, cô đút tay vào túi, bỏ đi.