Hoắc Bạch đang sốt 38 độ, là lúc cần sự quan tâm của nữ chính.
Nếu hệ thống nói phải “tặng quà”, thế thì món quà này phải là thứ anh ta cần, còn phải có thành ý nữa.
Giang Lê Thanh tin tưởng, những thứ trong tay cô anh ta chắc chắn sẽ cần, cũng rất có thành ý, nhất định cô sẽ khiến Hoắc Bạch thiếu gia thỏa mãn!
Cô tự tin đi ra ngoài.
Dù sao hệ thống cũng đã theo Giang Lê Thanh một thời gian, nhìn dáng vẻ này nó cũng biết kí chủ lại chuẩn bị giở chiêu trò gì đó.
Hệ thống cẩn thận lên tiếng: [Kí chủ, quà cô chuẩn bị đâu]ư
Giang Lê Thanh: “Ở trong túi.”
[...] Hệ thống: “Sao không nhìn thấy gì cả, trong nguyên tác, nữ chính nấu cháo cho nam chính đó…”
Nấu cháo?
Giang Lê Thanh dừng bước lại.
Bảo cô nấu cháo cho Hoắc Bạch?
Điên rồi sao?
Nhưng nếu không mang theo cháo, nói không chừng nhiệm vụ sẽ thất bại, thế thì được không bù nổi mất.
Không được, Giang Lê Thanh chỉ có thể trở về lần nữa, học theo cách trên mạng nấu một bát cháo cá biển.
Nhìn thấy gạo trắng nước trong, cá luộc nổi lềnh phềnh, Giang Lê Thanh hơi im lặng.
Có gạo, có cá, chay mặn phối hợp, quá hợp lý.
Vì để đủ cảm giác nghi thức, Giang Lê Thanh còn cố tình tìm cái túi tinh xảo để đựng, sau đó cưỡi xe máy điện của mình tới nhà họ Hoắc.
Nhà họ Giang và nhà họ Hoắc đều ở Cẩn Cung.
Nhưng hơi khác nhau một chút, tập đoàn Hoa Thịnh là nhà đầu tư của Cẩn Cung.
Là tập đoàn nổi tiếng đứng đầu cả nước, ngoài phát triển khoa học kỹ thuật, mỗi ngành nghề Hoa Thịnh đều nhúng tay một chút.
Lúc trước, khi thiết lập hạng mục, tổng giám đốc của Hoa Thịnh đã chiếm một phần ba khu đất cho riêng mình, xây dựng thành một biệt thự xa hoa độc lập, đến giờ vẫn có nhiều người nói rằng, nhà họ Hoắc vì muốn xây nhà nên mới đầu tư vào khu đất này.
Từ biệt thự này tới biệt thự kia, cưỡi xe điện cũng đi mất mười mấy phút, biệt thự nhà họ Hoắc vô cùng dễ thấy, cho dù không biết đường cũng có thể nhìn thấy từ phía xa.
Rất nhanh, đã đến nơi, Giang Lê Thanh ngừng xe điện ở trước cổng, bấm vào điện thoại bên ngoài.
“Xin chào, tôi là Giang Lê Thanh, nghe nói Hoắc Bạch ốm, tôi đến thăm anh ta.”
Nói xong, cô còn quơ quơ chiếc túi tinh xảo trên tay.
Dù sao Giang Lê Thanh cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của Hoắc Bạch, bảo vệ không hỏi thêm nhiều, nhanh chóng ra mở cửa, ông ta cưỡi xe Audi xuất hiện trước mặt cô, cung kính mời cô lên xe.
Nhìn chiếc Audi đơn sơ kia, Giang Lê Thanh thầm nghĩ gia đình “tổng tài” này cũng khá khiêm tốn.
“Tôi có thể tự đi xe của mình vào trong không?” Giang Lê Thanh chỉ vào xe điện màu xanh của mình.
Bảo vệ liếc mắt nhìn chiếc xe điện rách nát kia, im lặng mấy giây, sau đó gật đầu: “Được ạ.”
“Vậy chú đi trước đi, tôi đi theo sau.”
Nếu để xe thân yêu của mình ở bên ngoài, cô sẽ thấy không yên tâm.
Giang Lê Thanh phóng xe vào, vừa đi vừa dò xét xung quanh.
Không thể không nói, nhà nam chính quả đúng là tài lực hùng hậu, xây dựng theo kiến trúc nhà vườn của Tô Châu, cho dù là tạo hình của cây cảnh hay đình đài lầu các đều rất tỉ mỉ, hành lang uyển chuyển gấp khúc, đình viện có thể ngắm toàn cảnh, tường trắng cây xanh, thể hiện rõ vẻ đẹp truyền thống của Trung Quốc.
Đi thẳng về phía trước là biệt thự chính.
Biệt thự trung - tây kết hợp, ba tầng lầu được tạo hình rất đặc biệt, có ao hồ độc lập, cây ở cửa đón khách ít nhất cũng mấy chục vạn.
Quản gia đứng sẵn trước cửa, tươi cười chào đón: “Chào mừng cô Giang tới thăm bệnh, nhưng Hoắc thiếu gia sốt cao, e là không tiện gặp khách.”
Đối phương uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách.
Có lẽ là ý của Hoắc Bạch.
Giang Lê Thanh chậm rãi giơ cái túi lên, nếu không gặp được Hoắc Bạch, chẳng phải phí công tới một chuyến rồi sao?
“Tôi có thể ngồi nghỉ chút không?” Giang Lê Thanh chỉ vào ghế sô pha.
Quản gia gật đầu cười.
Giang Lê Thanh ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi cho Hoắc Bạch một đoạn tin nhắn.
“Hoắc thiếu gia, anh không muốn chuyện của chúng ta bị người khác biết đâu nhỉ?”
Sau đó gửi đi.
Yên lặng chờ bên kia đáp lại.
Vừa chờ vừa đánh giá bốn phía.
Cô nhìn thấy vách tường bên trái treo một bức tranh thủy mặc rất lớn, vẽ dãy núi kéo dài vô tận, nét mực rất phóng khoáng, có sự ngạo nghễ khó che giấu, nhưng cũng không mất đi sự phong lưu tao nhã.
Để ý tới ánh mắt Giang Lê Thanh, quản gia lên tiếng: “Đó là bảy năm trước tiên sinh nhà chúng tôi tự vẽ, nếu cô Giang thích có thể dời bước để thưởng thức.”
Giang Lê Thanh bắt được trọng điểm: “Tiên sinh nhà chú?”
“Đúng vậy.” Quản gia đáp: “Tiên sinh rất thích bức tranh này, cho nên mới treo ở phòng khách.”
Giang Lê Thanh không cảm thấy hứng thú lắm, thuận mồm trào phúng một câu: “Tiên sinh nhà chú đúng là rất tự luyến.”
Quản gia không ngờ cô lại có phản ứng này, im lặng một hồi, đang định lên tiếng thì điện thoại vang lên.
Ông ta liên tục vâng dạ vfi câu, sau đó đưa tay với Giang Lê Thanh: “Cô Giang, thiếu gia mời cô đi lên.”
Nhìn xem.
Cô nắm nam chính trong lòng bàn tay!
Giang Lê Thanh cầm túi quà tặng đi thẳng vào phòng ngủ của Hoắc Bạch, quản gia không đi vào, tri kỉ khép cửa lại giúp hai người.
Rèm trong phòng đóng kín,ánh sáng mờ ảo phác họa ra một bóng người.
Anh ta ngồi ở ghế sô pha, cho dù Giang Lê Thanh không nhìn thấy mặt, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt hung ác và ngang ngược đang rơi trên người mình.
Giang Lê Thanh hừ nhẹ, tìm trên vách tường một hồi, tìm thấy công tắc điều khiển điện tử của đèn, bèn ấn mở, ánh đèn liên tục sáng lên, khiến cho Hoắc Bạch ngồi lâu trong bóng tối nheo mắt lại, bắt đầu nổi đóa.
“Giang Lê Thanh, cô bị bệnh à?”