Diễn đàn được khống chế, nhưng lại không khống chế nổi những website khác.
Cùng lúc này, rất nhiều bài đăng về Anh Hoa và nhà họ Giang đã xuất hiện, dù nhà trường dùng quan hệ xã hội để khống chế dư luận nhưng những tài khoản marketing về chuyện nhà giàu vẫn không ngừng hoạt động.
#Thực hư chuyện thiên kim nhà họ Giang#
#Sự kiện xuất hiện ở trường trung học Anh Hoa#
#Chủ của heo Tiểu Giang và Là Giang Không Là Tương có quan hệ thế nào#
Từng thông tin liên tiếp bắn ra, căn bản không chặn nổi.
Giang Nặc Nặc ngồi tại chỗ, bất lực nhìn tất cả chuyện này, bạn học bên cạnh, bao gồm cả Bồ Giải cũng không đến trò chuyện với cô ta, ánh mắt bọn họ như lưỡi dao cứa vào người cô ta, khiến cô ta càng thêm bất an.
Hiện giờ trên mạng đều nhận định Giang Lê Thanh mới là con gái ruột của nhà họ Giang, tất cả sự tò mò đều dồn vào người cô ta.
Cha mẹ cô ta là ai?
Cha mẹ Giang biết rõ chuyện này thì sẽ xử lý thế nào?
Giang Nặc Nặc tin rằng cha mẹ sẽ thiên vị cô ta, nhưng bây giờ, so với cha mẹ, cô ta càng lo lắng về Giang Lê Thanh hơn, sợ Giang Lê Thanh sẽ làm ra vài chuyện mất khống chế.
Nếu Giang Lê Thanh không xác minh rõ thân phận của cô ta, chuyện này vẫy có đường lùi.
Bây giờ việc cô ta có thể làm chính là nhận thua, xin lỗi, từ thủ phạm biến thành người bị hại, khiến ánh mắt mọi người chuyển sang hướng khác, mười bảy tuổi còn rất trẻ, là thời điểm dễ xúc động, tất cả mọi chuyện đều có thể mượn cái cớ này để che giấu.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, Giang Nặc Nặc đã hiểu cô ta không cứng đối cứng được với Giang Lê Thanh.
Vậy thì chỉ còn một cách.
Cách duy nhất…
Đáy mắt Giang Nặc Nặc lộ vẻ hung ác.
Cô ta cầm bút viết gì đó trên giấy, sau đó đặt dưới sách, cầm một con dao nhỏ trong tay, bình tĩnh đứng dậy, bình tĩnh rời khỏi phòng học, mãi đến khi lên lớp vẫn chưa trở về.
Cho dù trường học cố ý phong tỏa thông tin, nhưng chuyện Giang Nặc Nặc cắt cổ tay tự sát trong nhà vệ sinh vẫn nhanh chóng truyền khắp trường học.
Cả trường xôn xao.
Khoa thí nghiệm đang bận thi, sóng êm gió lặng hơn khoa quốc tế nhiều.
Cuối cùng, hệ thống vẫn lén báo cáo cho cô.
Giang Lê Thanh tập trung thi xong môn cuối cùng, cô không hề bất ngờ về chuyện này.
Trong nguyên tác, Giang Nặc Nặc đã tự sát bao nhiêu lần?
Cảm thấy Hoắc Bạch động lòng với nữ chính, tự sát một lần.
Vì ép nữ chính thay thận cho cô ta, lại tự sát một lần.
Hiện giờ, đi đến bước này, chiêu mà cô ta có thể dùng cũng chỉ có tự sát.
Không thể không nói, chiêu này rất có tác dụng.
Giang Lê Thanh lướt diễn đàn, nhà trường cố ý che giấu, liên tục xóa bài viết, block rất nhiều tài khoản, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhảy ra hỏi tình huống của Giang Nặc Nặc, còn có người đăng thư tuyệt mệnh của cô ta lên Weibo.
Giang Lê Thanh cũng lên xem.
Giang Nặc Nặc đúng là có tài, từng câu từng chữ đều rất cảm động, kể rằng bản thân cô ta vì sao lại tự ti, vì sao lại không có cảm giác an toàn, bị ma xui quỷ khiến mới làm ra hành vi hại người như thế này.
Nếu như Giang Lê Thanh không phải người trong cuộc, cô cũng đã động lòng trắc ẩn rồi.
Đáng tiếc, trời sinh cô đã lạnh lùng, không cách nào rung động trước chiêu này.
Ting!
Tin nhắn của Giang Ngạn Thanh gửi đến.
“Cha mẹ biết chuyện rồi, bảo chúng ta cùng nhau về nhà.”
Anh ta lại tiếp tục gửi tin nhắn: “Bọn họ đến bệnh viện trước, em cứ ở trường học đi, anh giúp em câu giờ.”
“Không cần.”
Giang Lê Thanh cất điện thoại đi.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Giang Nặc Nặc cho rằng tìm chết là có thể né tránh chuyện này?
Nực cười!
Thi xong thì không có việc gì nữa.
Hiệu trưởng vốn định tụ tập phụ huynh đến để mắng một trận, kết quả Giang Nặc Nặc xảy ra chuyện, đương nhiên đành phải hủy bỏ.
Giang Lê Thanh xin nghỉ rất dễ dàng, cô và Giang Ngạn Thanh cùng gọi xe về nhà.
Ô tô bình tĩnh lao đi trong dòng xe cộ.
Giang Lê Thanh lật xem đề thi hôm nay, tiện thể tính điểm.
Giang Ngạn Thanh thấy cô quá bình thản, bèn không nhịn nổi nữa: “Cha mẹ rất sĩ diện, kiêng kị nhất chính là chuyện làm mất con năm đó, bây giờ sự việc huyên náo xôn xao, em định giải quyết thế nào?”
Giang Lê Thanh mới đến nhà này hơn một năm, cô không yêu cầu xa vời rằng cha mẹ có thể đứng về phe cô, không ôm hi vọng, đương nhiên cũng không thất vọng.
Giang Lê Thanh khép sách lại: “Đương nhiên tôi không thể chịu thiệt.”
Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời sáng trong, nhà cao tầng trùng điệp.
Mười tám năm trước, cô bị vây ở một góc nhỏ của thế giới, không có cơ hội mở mang kiến thức, mở mắt ra đã phải làm hết việc nhà, nhận hết mắng chửi, ngay cả tên đều là ký thác hi vọng về một đứa con trai.
Khi đó, Giang Lê Thanh đã muốn đi ra ngoài rồi, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi đó đã là rất tốt.
Về sau, cô đạt được ước muốn, nhưng mọi thứ lại không như cô tưởng tượng.
Ở trong thôn, cô còn dám tranh dám đấu, cha mẹ nuôi đánh cô, cô có thể đánh lại, mắng cô, cô cũng có thể mắng lại, tóm lại là không chịu thua thiệt.
Kết quả, đến nhà họ Giang thì cô lại không có bản lĩnh đó.
Giang Lê Thanh hiểu rõ lý do, cô còn sợ hãi hơn Giang Nặc Nặc nhiều, cô sợ cha mẹ không cần cô, sợ cha mẹ không thích cô, không yêu cô.
Bây giờ cô không sợ nữa.
Tình yêu của cha mẹ, tình yêu của người yêu, những thứ gọi là “yêu”, về bản chất đều là thứ rất hư vô, khó nắm bắt.
Vì một thứ hư vô như vậy, con người lại quen với việc thỏa hiệp, nhưng hình như đã quên mất rằng, nó không chống nổi giá rét, cũng không đổi được ấm no, cuối cùng người chịu thiệt chỉ có người luôn khao khát thứ “tình yêu” đó mà thôi.
“Giang Ngạn Thanh, con người thật kỳ quái.” Giang Lê Thanh nói: “Khi anh lùi bước, bọn họ sẽ từng bước ép sát, nhưng một khi anh trở nên mạnh mẽ, bọn họ lại nhượng bộ.”
Giang Nặc Nặc tự sát thì đã sao?
Đứa nhỏ thích khóc có kẹo ăn, nhưng đứa nhỏ mạnh mẽ cũng có kẹo ăn.
Nếu trong hai đứa, bắt buộc phải có đứa lùi bước, vậy thì chắc chắn sẽ là đứa nhỏ chỉ biết khóc kia.