Giang Lê Thanh chống tay nói: "Không sao, tôi không kén ăn."
"Được, tôi đi nấu cho cô."
Mười một giờ rưỡi, đúng là đến giờ ăn rồi.
Hoắc Nghiên đứng dậy, đi vào bếp, tủ lạnh cô đã nhét đầy từ trước, rau củ quả đều có đủ.
Hoắc Nghiên mặc chiếc tạp dề hoa nhỏ của cô, tùy ý xắn tay áo lên, bắt đầu rửa rau cắt rau một cách thành thạo.
Giang Lê Thanh đứng ở cửa, lén lút nhìn anh.
Cô vẫn không phân biệt được tình cảm của mình dành cho anh là do hiệu ứng cầu treo hay chỉ là cảm xúc đơn thuần, chỉ thấy Hoắc Nghiên chỉ đứng đó thôi mà đẹp trai đến mức không giống người thường.
Vai rộng chân dài.
Vì tạp dề nhỏ nên thắt chặt ở eo.
Cơ bắp săn chắc khi cử động, không ngờ đây lại là một chú quyến rũ~
"Hoắc Nghiên, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?" Giang Lê Thanh bám vào khung cửa, thử dò hỏi.
Tay Hoắc Nghiên khựng lại, dao suýt nữa cắt vào móng tay.
Hoắc Nghiên tạm thời ổn định lại tinh thần, ngạc nhiên trả lời: "Chưa." Anh nhạy bén nhận ra hôm nay tâm trạng cô không bình thường, không khỏi hỏi ngược lại: "Cô muốn kết hôn rồi sao?"
Mắt Giang Lê Thanh lấp lánh, cô đi đến bên cạnh anh: "Hình như tôi... có một người làm tôi rung động rồi."
Thì ra là vậy.
Hoắc Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục thái rau: "Vậy thì tốt. Cậu ta là người như thế nào?"
Giang Lê Thanh liếc nhìn anh, thấy thái độ anh vẫn bình thường, vừa có chút thất vọng vừa tiếp tục dò hỏi: "Anh ấy đã giúp tôi vài lần, trông cũng được, cao lắm. Nhưng tôi không biết mình thích anh ấy là thật lòng hay chỉ vì anh ấy giúp tôi mà thôi.”
Hoắc Nghiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi chưa từng yêu đương nên không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho cô. Nhưng mà..." Hoắc Nghiên trầm ngâm: "Nếu chỉ là giúp đỡ thì có lẽ là vì lòng biết ơn; nếu cô thích cậu ta thật lòng thì chắc chắn cô đã nhìn thấy những ưu điểm khác ngoài việc đối phương giúp đỡ cô."
Lời này khiến Giang Lê Thanh như bừng tỉnh.
Cô tự nhận bản thân khá tỉnh táo, vô số lần luân hồi đủ để cô nhìn ra bản chất của đối phương trong thời gian ngắn, sẽ không vì cái gọi là vì giúp đỡ mà nảy sinh tình cảm, cho nên... hệu ứng cầu treo lẽ ra không thể xảy ra với cô.
Bởi vì cô đã từng chứng kiến đủ mọi loại nguy cơ nên rất khó để cảm thấy bối rối hay sợ hãi.
Mắt Giang Lê Thanh dần sáng lên, cô nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Nghiên, nói từng chữ một: "Em thấy... anh ấy là một người rất tốt. Thông minh, quyết đoán, dường như không có khuyết điểm."
Hoắc Nghiên trầm tư, lông mi rũ xuống, vẻ mặt trở nên khó hiểu: "Tôi hiếm khi nghe cô khen ngợi ai như vậy đấy."
"Vâng."
Giang Lê Thanh vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Nghiên.
Dầu trong chảo đã nóng, anh đổ thức ăn vào, chuyên tâm xào thức ăn, vẻ mặt không hề hoảng loạn hay bối rối.
… Anh không hề liên tưởng đến bản thân mình.
Hoặc có thể nói, anh quan tâm đến cô theo cách trưởng bối quan tâm hậu bối.
Lồng ngực Giang Lê Thanh phập phồng, đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.
"Tiểu Giang." Hoắc Nghiên đột nhiên nói: "Tôi vẫn gọi cô là Tiểu Giang nhé."
Anh dịu dàng nói: "Thực ra thích một người chỉ là một trải nghiệm rất nhỏ trong cuộc đời, tôi hy vọng cô có thể trải nghiệm được điều đó; nhưng so với việc thích một người, tôi hy vọng cô có thể có được một mối quan hệ lành mạnh, cùng nhau nắm tay đi tiếp con đường sắp tới."
Hoắc Nghiên nói: "Người đồng hành tuyệt vời sẽ khiến cô trở nên xuất sắc, mỗi ngày hai người bên nhau sẽ là một khởi đầu mới, một khả năng mới, tôi hy vọng cô có thể gặp được người như vậy."
Cơm đã nấu xong.
Hoắc Nghiên múc cơm ra: "Chiều nay tôi còn có buổi họp nên phải về công ty trước."
Giang Lê Thanh ngẩn người, cô há miệng, phát hiện cổ họng mình đột nhiên trở nên căng cứng:
"Vậy... Kế hoạch dự án của tôi."
Hoắc Nghiên cầm đồ đến trước cửa: "Ngày mai tôi sẽ bảo Dư Thanh liên lạc với giáo viên hướng dẫn của cô."
Giang Lê Thanh nhìn anh.
Hoắc Nghiên quay người lại, nói với cô: "Thực ra dù không có kế hoạch dự án này, tôi cũng sẽ giúp cô. Bởi vì cô là một đứa trẻ xuất sắc, đáng được người khác tin tưởng."
Đứa trẻ.
Đây là lần đầu tiên anh dùng từ này để miêu tả cô.
Giang Lê Thanh không phải kẻ ngốc.
Sao có thể không hiểu được ý tứ sâu xa của anh lúc này.
Thực ra khi cô chính thức thăm dò, anh đã nghe ra rồi.
Những lời đó là lời chúc phúc; cũng là lời từ chối dành cho cô.
Anh là một người rất có chừng mực, sẽ không cho phép bất kỳ ai vượt qua ranh giới trong lòng anh.
Sự khéo léo lúc này là sự tế nhị mà Hoắc Nghiên dành cho cô.
Căn nhà trở nên trống rỗng.
Phòng khách vẫn còn thoang thoảng mùi thức ăn.
Giang Lê Thanh nhìn cánh cửa đóng chặt, cụp mi xuống, đột nhiên không kìm được mà buồn bã.
Hôm qua, là lần đầu tiên cô rung động.
Hôm nay, là lần đầu tiên cô thử thích một người.
Nhưng... Hoắc Nghiên sẽ không thích cô.
Cô im lặng quay người, đi đến bàn ăn.
Hoắc Nghiên không nói dối.
Món ăn anh nấu đúng là bình thường.
Ăn một miếng, một giọt nước mắt rơi vào bát.
Giang Lê Thanh khịt mũi, cảm giác chua xót lan ra, cô cũng không hiểu mình đang khóc vì điều gì, rõ ràng trước đây cũng có lúc còn tủi thân hơn nhưng người con gái mạnh mẽ như chim ưng này rất ít khi rơi nước mắt.
Nhưng nghe xem anh nói gì kìa?
Cái gì mà cô cần một mối tình lành mạnh cơ chứ?!
Chết tiệt!
Mối tình lành mạnh thì quan trọng thật; nhưng tình yêu khác lạ mới khiến người ta không thể thoát ra được!!
Giang Lê Thanh tức giận ăn thêm hai miếng cơm, không cam lòng.
Không được.
Cô không thể từ bỏ.
Đây là thế giới tiểu thuyết, kịch bản nữ chính ngược luyến tàn tâm trước đây đã bị cô xé nát, vậy thì... Bây giờ cô đang cầm kịch bản theo đuổi ngược.
Nếu ở X Giang, ít nhất cũng phải cố gắng viết được tám, mười chương.
Ăn no rồi, cô cũng tự dỗ dành bản thân xong.
Giang Lê Thanh lau miệng, ngồi vào bàn, vừa lật sách vừa viết lại kế hoạch dự án.