May mà thời gian ngắn, chỉ có năm ngày.
Việc đầu tiên sau khi lấy lại điện thoại là mở WeChat tìm tin nhắn của Hoắc Nghiên.
Có lẽ vì biết cô không tiện liên lạc nên năm ngày qua tin nhắn rất ít, chỉ có tin nhắn mới nhất được gửi vào sáng hôm nay…
[Đồng chí Lão Hoắc: Đi công tác. (Ảnh)]
Giang Lê Thanh phóng to ảnh, phát hiện trong ảnh là ngọn hải đăng mang tính biểu tượng của Lâm Thành.
Mệt mỏi mấy ngày qua như tan biến hết, Giang Lê Thanh không kìm được vui mừng trong lòng, định gõ chữ trả lời, suy nghĩ một hồi vẫn xóa nội dung, chuyển sang liên lạc với Dư Thanh.
[Giang Lê Thanh: Hoắc tiên sinh của các anh đi công tác ở đâu vậy?]
Hai người mới quen nhau không lâu, anh giữ bí mật khá tốt, ngay cả Dư Thanh cũng không biết gì về chuyện hai người.
May mà bình thường quan hệ của họ khá thân thiết, Dư Thanh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: [Ở chi nhánh Tây Lâu. Tôi nhớ không nhầm thì Lê Thanh cũng đang ở Lâm Thành đúng không?]
[Đúng vậy.] Giang Lê Thanh hỏi: [Vậy Hoắc tiên sinh của các anh ở khách sạn à?]
[Dư Thanh: Nhà riêng của anh ấy, vì không thường đến nên tôi cũng không rõ vị trí cụ thể. Nhưng giờ này, Hoắc tiên sinh chắc vẫn đang họp ở Tây Lâu.]
Giang Lê Thanh tìm kiếm địa chỉ Tây Lâu, hiện tại cô đang ở trong một hẻm núi hẻo lánh, nếu đi đến đó ngay thì cũng phải mất sáu, bảy giờ.
Nhưng để tạo bất ngờ cho đối phương, Giang Lê Thanh vẫn quyết định không thông báo trước.
Cô tạm biệt từng giáo viên một, sau đó ngồi xe của căn cứ đến khu vực trung tâm thành phố, lại đổi ba chuyến tàu điện ngầm mới đến Tây Lâu, vì không có tàu điện ngầm nào đến thẳng công ty nên để tiết kiệm thời gian, Giang Lê Thanh chọn đi taxi.
Logo nổi bật của Hoa Thịnh ở ngay trước mắt.
Vừa trả tiền xe xong thì Hoắc Nghiên bất ngờ gọi đến.
Đúng lúc quá.
Cô xuống xe, nghe điện thoại, vừa nghe vừa đi vào công ty.
"Alo."
"Anh đang ở cổng căn cứ thí nghiệm."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của người đàn ông.
Cô lập tức dừng lại, cảm xúc mong đợi sắp được gặp mặt bỗng chốc tan biến vì câu nói này, hóa thành kinh ngạc.
Giang Lê Thanh thẫn thờ, mở to mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.
Như thể nhận ra bối rối của cô, Hoắc Nghiên dừng lại một lúc rồi hỏi: "Sao vậy?"
Giang Lê Thanh lẩm bẩm: "Em đang ở cổng công ty anh."
Hoắc Nghiên: "!"
Cả hai cùng im lặng.
"... Muốn tạo bất ngờ cho anh."
Đầu tiên là một tiếng thở dài vang lên bên tai, sau đó là tiếng cười khẽ bất lực.
Hoắc Nghiên nhìn cánh cổng căn cứ sừng sững bên kia đường qua cửa sổ xe, những ngón tay đặt trên đầu gối khẽ gõ gõ: "Đây có tính là tâm linh tương thông không?"
Giang Lê Thanh bực bội gãi đầu, kế hoạch bị đảo lộn đột ngột khiến cô có chút không biết phải làm sao.
Hoắc Nghiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Để anh nói với lễ tân một tiếng, em vào trong nghỉ ngơi trước, hay em về nhà đợi?"
Giang Lê Thanh không thích chờ đợi, lập tức từ chối.
Cô nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết: "Ở sông Lâm An có một khu nghỉ dưỡng, vừa vặn ở giữa vị trí của chúng ta, hay là chúng ta đến đó gặp nhau? Tiện thể đến mai còn có thể đi chơi."
Lâm Thành là thành phố du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng, mùa đông cũng mang cảnh sắc riêng.
Trước đây cô bận học nên không để ý đến việc đi du lịch, đã đến đây rồi thì nhân tiện nghỉ dưỡng một chút.
"Được." Hoắc Nghiên đồng ý: "Vậy anh sắp xếp xe, đưa em qua đó."
Giang Lê Thanh cười khúc khích: "Như vậy có làm phiền anh không?"
"Không phiền."
Hoắc Nghiên bảo cô đứng chờ tại chỗ, rất nhanh, có người từ bên trong ra đón.
Gần đến giờ cao điểm, xe đi được nửa đường thì thời tiết đột ngột thay đổi, tuyết bắt đầu rơi.
Vì trận tuyết này, xe bị kẹt giữa đường không thể đi được, tiếng còi xe inh ỏi vang lên khắp nơi.
Nhìn trời dần tối, Giang Lê Thanh ngồi ở ghế sau dần mất kiên nhẫn.
Cô mở bản đồ ra xem, đi bộ từ đây cũng chỉ mất nửa tiếng.
Sau khi cân nhắc, Giang Lê Thanh dứt khoát xuống xe.
Khu nghỉ dưỡng này nằm dưới chân núi trong thành phố, theo lý thì đoạn đường này sẽ không bị tắc nhưng mấy ngày trước vì tai nạn nên đã phải chặn một đoạn đường, cộng thêm tuyết rơi khó đi nên mới xảy ra tình trạng như vậy.
Giang Lê Thanh mặc quần áo dày nên đi cũng không thấy lạnh.
Trời dần tối, tuyết trắng phản chiếu lại ánh đèn khiến không gian vẫn như ban ngày.
Lúc sắp đến nơi, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi tới trong gió tuyết.
Dáng người đó cao ráo, chiếc áo khoác lông vũ màu đen nổi bật giữa đất trời trắng xóa.
Lại gần, cô nhìn thấy trong đôi mắt dưới mái tóc đen của anh, là sự dịu dàng quen thuộc.
Hai người đứng đối diện nhau, đầu tiên là im lặng một lúc, ngay sau đó, cảm xúc dâng trào chiếm lấy trái tim cô, cơ thể phản ứng trước, Giang Lê Thanh chạy ào tới, nhào vào lòng anh.
Vì bị cô đột ngột nhào vào khiến Hoắc Nghiên lùi lại hai bước, hai cánh tay ôm chặt lấy cô.
Anh tháo găng tay, phủi tuyết trên trán cô, lại xoa xoa vành tai đỏ bừng vì lạnh của cô, xoa đi xoa lại để làm ấm.