"Thanh Thanh, sau này chúng ta cố gắng đừng làm phiền chú nhỏ nữa."
Giang Lê Thanh hơi bất ngờ, nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: "Chắc chắn rồi, tại sao chúng ta lại đi làm phiền chú nhỏ?"
Câu hỏi ngược lại này khiến Giang Ngạn Thanh không nói nên lời.
Giang Lê Thanh mất kiên nhẫn liếc anh ta từ trên xuống dưới: "Anh như bị dở hơi vậy."
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, để anh ta phiền muộn đứng ở cửa.
Quả nhiên là anh ta lo xa.
Bây giờ thì hay rồi, trước đây Giang Lê Thanh không thích anh ta nhưng từ nay về sau sẽ càng ghét anh ta hơn.
Haiz.
Giang Ngạn Thanh buồn bã rời đi.
**
Giang Lê Thanh về phòng không thèm rửa mặt, lập tức mở hộp quà ra.
Trong hộp còn có một hộp nhỏ, ngoài ra bên dưới là mấy phong bao lì xì, Giang Lê Thanh đoán, đó hẳn là tiền mừng tuổi của cô.
Nhưng mà... tiền mừng tuổi này có hơi nhiều thì phải?
Giang Lê Thanh đếm kỹ lại, không nhiều không ít, vừa vặn mười lăm cái.
Mỗi phong bao lì xì đều đựng tiền mặt, cô tùy tiện đếm vài cái, số tiền trong các phong bao lì xì không giống nhau, có mấy trăm, mấy nghìn, cao nhất là một vạn, chẳng trách sao lại nặng như vậy.
Cuối cùng là cái hộp kia.
Giang Lê Thanh mở lớp giấy gói ra, phát hiện bên trong đựng linh kiện của chiếc xe điện của cô.
Hoàn toàn mới!!!
Giang Lê Thanh ngẩn người, sau đó hét lên kinh ngạc.
Không kìm được nỗi vui mừng, Giang Lê Thanh lăn mấy vòng trên giường, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhắn tin cho Hoắc Nghiên.
[Fan cứng của thần tài:!!]
[Fan cứng của thần tài: Chú! Chú là chú ruột của tôi!!!]
[Hoắc Nghiên:...]
[Hoắc Nghiên: Không có ý định nhận thêm cháu nữa.]
[Fan cứng của thần tài: Chú lấy ở đâu ra vậy?]
[Hoắc Nghiên: Tranh thủ thời gian làm, chắc là phù hợp. Nếu có vấn đề gì, nhớ nói với tôi.]
Tranh thủ thời gian làm?
Tức là do Hoắc Nghiên tự làm sao?
Giang Lê Thanh gãi đầu nhớ lại, Hoắc Nghiên học chuyên ngành gì ấy nhỉ? Hình như là kỹ thuật máy tính?
Chú này... giỏi mà không khoe khoang.
Giang Lê Thanh lặng lẽ suy nghĩ một lúc, gửi một biểu tượng cảm xúc: [Cảm ơn vì đã có chú.]
[Ừm.] Hoắc Nghiên: [Không có gì.]
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây.
Nửa đêm, Giang Lê Thanh nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cô bật đèn bàn, ôm những linh kiện đó nghiên cứu, nhìn mãi rồi cười.
Hệ thống thấy cảm xúc của cô dâng cao, không khỏi phàn nàn: [Chỉ là linh kiện thôi mà, chứ có phải cả một chiếc xe đâu, có gì mà vui thế?]
"Mày không hiểu đâu." Hôm nay Giang Lê Thanh tâm trạng tốt, kiên nhẫn nói với nó: "Nếu chú ấy tặng tao cả một chiếc xe, tao còn chẳng vui bằng thế này."
Hoắc Nghiên đã không thế.
Anh không hỏi cô tại sao lại coi trọng chiếc xe điện cũ nát kia đến vậy; cũng không thẳng thắn tặng cô một chiếc xe như cách anh gửi tiền mừng tuổi cho cô, mà lại chọn những linh kiện nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt.
Một linh kiện đã tuyệt chủng trên thế giới nhưng lại có thể khiến chiếc xe xanh nhỏ bé của cô hồi sinh.
Có lẽ Hoắc Nghiên biết, anh biết có những thứ dù không đáng kể nhưng lại vô cùng quan trọng, không thể thay thế trong lòng người khác.
Giang Lê Thanh vuốt ve từng linh kiện nhỏ bé đó, nghĩ đến kết cục của Hoắc Nghiên trong nguyên tác, cuối cùng cũng thấy cảm động.
[Tao nhớ là tao có thể sửa đổi kết cục của người khác, đúng không?]
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Cô trầm ngâm suy nghĩ, nói: [Vậy... giúp tao sửa đổi kết cục của Hoắc Nghiên thành sống lâu trăm tuổi đi.]
Nhưng đối với một người thông minh như Hoắc Nghiên thì sống đến một trăm tuổi có phải là hơi ít không nhỉ.
Giang Lê Thanh vội đổi giọng: [Thôi, một trăm mười tuổi đi.]
Hihi, cứ coi như là đóng góp cho xã hội vậy.
Hệ thống: [...]
Hệ thống không nhịn được mà phàn nàn: [Nhưng mà ký chủ, bản thân cô chỉ sống được tám mươi lăm tuổi thôi.]
Giang Lê Thanh nghe xong liền lườm một cái: [Bảo sửa thì sửa đi, lắm lời thế.]
Hệ thống ấm ức im lặng, miễn cưỡng sửa đổi sinh mệnh của Hoắc Nghiên.
Tuy nhiên, cái chết của anh vẫn là chất xúc tác cho sự trưởng thành của Hoắc Bạch, hệ thống tốt bụng nhắc nhở: [Cân nhắc đến việc thế giới có thể tự phục hồi nên dù Hoắc Nghiên có thể sống đến hơn một trăm tuổi nhưng không có nghĩa là tai nạn xe hơi sẽ không xảy ra, vì vậy vẫn có một số cốt truyện phải dựa vào ký chủ để thay đổi.]
Tàn tật cũng là sống; người thực vật cũng là sống.
Tất cả đều tùy thuộc vào thay đổi của chính Giang Lê Thanh.
Nghe xong, cô cau mày, nghĩ đến Hoắc Bạch đang đạp máy khâu trong tù, không khỏi bực bội.
Thằng nam chính chó má.
Sớm muộn gì cô cũng lột sạch hào quang của anh ta.
Giang Lê Thanh nhìn linh kiện trên tay, đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Trước hết, cốt truyện sau này không có lợi cho cô.
Nhưng nếu... thông qua hệ thống, gi/ết chết chủ thần đằng sau thì sao?
Bây giờ thế giới đã ổn định, cô là nữ chính của thế giới lớn, ngay cả khi chủ thần chết, nó cũng sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với thế giới nhỏ này của cô, một khi thoát khỏi ràng buộc, cũng có nghĩa cô và toàn bộ thế giới hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, đó mới thực sự là tùy tâm sở dục.
Nếu thành công; cô sẽ mất một trăm tỷ nhưng có thể nhận được sự tự do hoàn toàn;
Nếu thất bại... hình như cũng chẳng mất mát gì.
Nhưng ý tưởng này nói thì dễ, thực hiện thì khó.
Huống chi hệ thống và cô tâm ý tương thông, cho dù thực sự có cách, cũng không thoát khỏi sự giám sát của hệ thống.
Mọi chuyện phải từ từ tính toán mới được.