"Mày chỉ nói với mọi người tao đánh mày nhưng không nói với họ tại sao tao đánh mày; mày chỉ nói tao bỏ rơi gia đình nhưng không nói với họ tại sao tao bỏ rơi; mày nói mày không được đi học rất tủi thân, nói tao không giúp đỡ mày, không chăm sóc mày nhưng tại sao tao phải làm như vậy?"
Giang Lê Thanh nói mà tức giận, hung hăng đá vào bụng cậu ta, giọng điệu càng hung dữ: "Nhìn cái thân hình béo như lợn của mày, họ tin mày chịu khổ, đúng là đầu óc có vấn đề."
[... Không được công kích cá nhân.]
[Sao tôi lại thấy mình bị mắng vậy...]
[Cuối cùng là chuyện gì vậy?]
Độ hot của phòng livestream liên tục tăng cao.
Giang Diệu Tổ đã đổi điện thoại mới nên cũng không bị giật lag.
Giang Lê Thanh vốn không phải là người thích chịu ấm ức, vừa đánh cậu ta vừa nói: "Từ năm tuổi tao đã phải hầu hạ đồ ăn thức uống, tắm rửa cho cái đồ bỏ đi này, còn phải hầu hạ cả gia đình ma cà rồng các người. Trời lạnh dưới âm hai mươi độ mà phải giặt quần áo cho cả nhà các người bằng nước lạnh; mày bắt đầu ăn trộm tiền từ lúc hiểu chuyện, rồi đổ tội cho tao ăn trộm, tao không đánh chết mày là vì lúc đó tao còn quá nhỏ, chưa được ăn no."
Giang Lê Thanh nhìn vào ống kính, mỉm cười: "Các người nói đúng, bây giờ đúng là xã hội pháp quyền, nếu không thì tôi sẽ gi/ết chết con lợn này đầu tiên."
"Giang Chiêu Đệ! Cô câm miệng!"
Giang Diệu Tổ vẫn ngửa đầu chửi bới.
Cô tát cậu ta một cái: "Bố mẹ mày cũng không phải thứ tốt lành gì, bắt tao mới mười sáu tuổi phải làm vợ mày. Lúc đó tao đã nghi ngờ, một người chính trực như tao không thể có cha mẹ như vậy được, quả nhiên, tao không phải con ruột của họ."
"Bây giờ còn học được cách dùng dư luận để trói buộc đạo đức tao sao? Hừ, với cái đầu óc lợn của mày thì làm sao nghĩ ra được cách hay như vậy, tao thấy chắc chắn là Giang Nặc Nặc xúi mày làm như vậy, đúng không?"
Nghe đến Giang Nặc Nặc, sắc mặt Giang Diệu Tổ lập tức thay đổi.
Nội dung cô nói có lượng thông tin quá lớn, khán giả trong phòng livestream phải mất một lúc mới phản ứng lại.
[Nói cách khác, Giang Lê Thanh bị bắt cóc đến nhà Giang Bàn, làm con dâu cho Giang Bàn? Sau đó luôn bị Giang Bàn bắt nạt nên mới phản kháng đánh anh ta? Kết quả Giang Bàn bỏ qua trọng điểm, nói là Giang Lê Thanh bắt nạt anh ta?]
[!!! Tôi đã nói là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ mà!]
[Thì sao, Giang Lê Thanh vẫn gi/ết người mà.]
"..."
Giang Lê Thanh lười đôi co với những người này.
Cô bảo vệ sĩ túm Giang Diệu Tổ dậy, không báo trước mà quay ống kính về phía mình.
Khán giả đã quen với việc đối mặt với khuôn mặt béo của Giang Diệu Tổ, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp được phóng to tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
[Đẹp, đẹp quá.]
[Tôi đồng ý cưới cô với sính lễ mười vạn.]
[... Kể cả Giang Lê Thanh thực sự là kẻ gi/ết người thì pháp luật sẽ trừng phạt cô ta, chứ không phải gả cho các người làm vợ, mong mọi người hiểu rõ.]
[Giang Lê Thanh không đáng bị như vậy.]
[Tôi có tội, em gái tôi thực sự quá xinh đẹp, quả nhiên không phải cùng mẹ với Giang Bàn.]
"Kẻ gi/ết người?" Giang Lê Thanh cười cười: "Đúng vậy, tôi thực sự đã đá chết cái đồ già sống dai đó nhưng làm ơn động não khi hít drama, nếu tôi thực sự cố ý gi/ết người, tại sao pháp luật không trừng phạt tôi? Gia đình đó trước đây không tìm tôi tính sổ, tại sao bây giờ lại tìm? Sao thế? Nghĩ là đang chơi game chờ skill hồi chiêu à?"
Vừa dứt lời, cả phòng livestram im lặng.
Trên màn hình bình luận vẫn có những người không lý trí đang chửi bới, Giang Lê Thanh cũng không nương tay, thuận tay chặn hết.
Cô biết sự thật đối với những người này không quan trọng.
Họ chỉ không muốn thấy người khác giỏi; không muốn thấy người khác từng bước trở nên xuất sắc, chỉ muốn nhìn những thứ tốt đẹp bị hủy hoại, bị phá hủy, rồi nhân danh chính nghĩa để trút bỏ sự độc ác của mình.
Giang Lê Thanh liếc nhìn thời gian.
Cô nói với ống kính: "Ba giờ chiều tôi sẽ đến nhà Từ Phú Quý, đến lúc đó sẽ khôi phục lại sự thật cho mọi người. Tương tự như vậy, tôi cũng sẽ cho những người đã từng sỉ nhục, mắng mỏ tôi một cơ hội trong vài giờ này. Các người hãy xóa nội dung, sau đó xin lỗi bằng tên thật, tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa."
Giọng điệu của cô kiên định và đầy uy lực.
Nói xong câu này, cô trực tiếp tắt luôn livestream, không cho họ bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Không còn ống kính, Giang Lê Thanh ngồi trên ghế nhìn Giang Diệu Tổ từ trên cao xuống.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, cô lại thấy buồn nôn, khó chịu.