Giang Lê Thanh cúi đầu, đi theo các thành viên vào khu vực dành cho thí sinh.
Ngay khi Giang Lê Thanh rời đi, tầm mắt của Hoắc Nghiên đã chuyển sang.
Anh nhìn thấy bóng lưng cao gầy của cô gái, Hoắc Nghiên chắc chắn rằng cô đã gầy đi, lông mày hơi nhíu lại, lúc này lại có người bắt chuyện, Hoắc Nghiên thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng đáp lại.
Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu.
Trường bọn họ bốc thăm lượt thi sau, cộng thêm thời gian nghỉ giữa giờ, đến lượt họ thì cũng phải đến chiều.
Thời gian chờ đợi thật dài.
Đến bốn giờ chiều, cuối cùng cũng đến lượt Bắc Hàng ra sân.
Giang Lê Thanh là người thuyết trình chính.
Trong tiếng vỗ tay rầm rào bên dưới, Giang Lê Thanh chính thức bước lên sân khấu.
So với sự căng thẳng hoặc tự tin của một số thí sinh, Giang Lê Thanh lại toát lên vẻ thoải mái và bình tĩnh.
Ánh mắt từ khắp bốn phương tám hướng đổ dồn về phía cô, dù không cố ý nhìn, Giang Lê Thanh cũng biết ánh mắt của Hoắc Nghiên đang dừng lại trên người cô.
"Kính thưa các vị giám khảo, các vị giáo viên, tôi là Giang Lê Thanh, sinh viên chuyên ngành Kỹ thuật động lực trực thăng của Đại học Hàng không Bắc Kinh, lần này chúng tôi mang đến tác phẩm là trực thăng cứu hỏa không người lái..."
Giọng nói trong trẻo và rõ ràng của Giang Lê Thanh vang vọng khắp nhà thi đấu.
Cùng với lời giải thích chuyên nghiệp, các thành viên còn lại của nhóm cũng chính thức tiến hành bay thử tại địa điểm thi.
"Chúng tôi đã thử nghiệm và cải tiến trực thăng không người lái nhiều cánh quạt này, đồng thời đảm bảo khả năng chịu tải và độ ổn định của nó, trong đó AI thông minh loại R được tích hợp có thể giám sát và truyền tải theo thời gian thực, ngoài ra chúng tôi còn tập trung tối ưu hóa mô-đun lập bản đồ khẩn cấp..."
Giang Lê Thanh nói rành mạch trên sân khấu.
Cuộc thi diễn ra đến giờ phút này, dù là thí sinh hay ban tổ chức đều đã mệt mỏi, nhưng bài thuyết trình của cô dần đi vào trọng điểm, không ít người bị cô thu hút, từ từ ngồi thẳng người dậy.
Hoắc Nghiên nhìn Giang Lê Thanh trên sân khấu.
Cả người cô như thể đang tỏa sáng, đó là vẻ đẹp không liên quan đến ngoại hình.
Hoắc Nghiên bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Lê Thanh, cô tóc đỏ, đứng trên phố, giơ ngón giữa về phía Hoắc Bạch trong xe.
Cô của lúc đó vừa giống bây giờ, lại dường như có điểm khác biệt.
"Đây là trường học do chủ tịch Hoắc đầu tư sao?"
Hoắc Nghiên gật đầu.
Người bên cạnh thật lòng tán dương: "Chủ tịch Hoắc có ánh nhìn tốt quá, ngoài cô gái nhỏ trên sân khấu này, tôi thấy những người còn lại trong nhóm cũng khá tốt."
Bay thử được tiến hành chuyên nghiệp, các thành viên trong nhóm phối hợp với nhau cũng rất ăn ý.
Tuy Giang Lê Thanh là người thuyết trình, thu hút được rất nhiều sự chú ý nhưng không hề cướp hết hào quang của mọi người.
Hoắc Nghiên nghe xong thì cười một tiếng: "Là nhờ họ không chịu thua kém."
Chuyến bay thử kết thúc tốt đẹp.
Bốn mươi phút tiếp theo là thời gian chấm giải.
Chờ đợi luôn là điều khiến người ta sốt ruột.
Các thành viên trong nhóm mất đi sự bình tĩnh ban đầu, cầu xin ông nọ bà kia hy vọng được chọn.
Giang Lê Thanh không tham gia vào, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện với Hoắc Nghiên.
“Thanh Thanh, em nghĩ chúng ta có thể thắng không?"
Trần Bội Nhã đột nhiên ôm chầm lấy Giang Lê Thanh, cô cất điện thoại, cười trấn an: "Chị cũng thấy phản ứng của giám khảo rồi mà, em nghĩ không vấn đề gì đâu."
Nói xong, bọn họ thấy giáo viên hướng dẫn vui mừng chạy tới…
"Chúng ta được tám phiếu!!!"
Mười phiếu là điểm tuyệt đối, tám phiếu thì không cần phải nói cũng biết đại diện cho điều gì.
Sau một thoáng im lặng, mọi người vui mừng ôm nhau nhảy cẫng lên.
Cả nhóm chỉnh trang lại chút rồi ra phía trước nhận giải.
Họ đạt giải nhất của cuộc thi thành phố, khách mời trao giải đương nhiên là Hoa Thịnh với tư cách là đơn vị đầu tư.
Giang Lê Thanh vốn tưởng Hoắc Nghiên đã đi từ lâu nhưng khi thấy anh lên sân khấu, cô vẫn sửng sốt một chút.
Giang Lê Thanh đứng cuối hàng, Trần Bội Nhã ở bên cạnh lo lắng bóp chặt lấy cánh tay cô, đợi Hoắc Nghiên đến gần, cô ấy mới vừa vui mừng vừa lo lắng nhận lấy chiếc cúp cá nhân.
Cuối cùng là Giang Lê Thanh.
Hai người đứng đối diện nhau, Hoắc Nghiên hai tay nâng cúp, hơi cụp mắt, Giang Lê Thanh nghe thấy anh khẽ nói một câu…
"Chúc mừng."
Cô nhận lấy.
Sau khi chụp ảnh chung, không còn gặp nhau nữa.