Hai bên chống cự, kháng cự lẫn nhau, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, dường như chủ thần chịu lùi bước, khoảnh khắc hào quang vạn trượng tràn vào, ý thức của Giang Lê Thanh cũng bị kéo vào một lãnh vực mà cô chưa từng đặt chân đến.
Nơi đây có vô số những quả cầu ánh sáng đủ màu sắc.
Những điểm sáng nhỏ này được kết nối với một quả cầu pha lê trắng lớn hơn, vô số tia sáng quấn vào nhau, giống như một tấm lưới dày đặc.
[Tại sao tôi phải nghe lời anh? Tôi có cuộc sống của riêng mình...]
[Nhưng tôi không thích anh ấy...]
[Nếu đây là số phận mà anh nói thì tôi không muốn chấp nhận.]
[Hãy để tôi ra ngoài...]
[Hãy để tôi ra ngoài...]
[Tôi phải được tự do.]
Những âm thanh đó rất dày đặc.
Giang Lê Thanh nhìn thấy trong những điểm sáng là từng thế giới nhỏ bé.
Có những thế giới thoát khỏi sự ràng buộc của ánh sáng; có những thế giới diệt vong trong lúc đấu tranh, cũng có những thế giới lựa chọn ngọc đá cùng tan.
Ý thức của Giang Lê Thanh tiến lại gần quả cầu pha lê.
Khi chạm vào, cô cảm nhận được có một khí tức mơ hồ.
[Thế giới được sinh ra từ ý thức của con người; và cùng cộng sinh với ta.]
[Là sinh mệnh, cũng là hư vô.]
Đây hẳn là chủ thần rồi.
Giang Lê Thanh bị ép tiếp nhận một vài thứ tối nghĩa, khó hiểu.
Một cây bút "Cao cấp" đã tạo ra vô số thế giới và sinh mệnh lớn nhỏ, chúng vốn phải đi theo kết thúc đã viết sẵn, mỗi khi kết thúc, chúng sẽ cung cấp năng lượng cho viên pha lê, những năng lượng này sẽ được trí tuệ cao cấp hấp thụ, thỏa mãn nguồn năng lượng tinh thần của chúng.
Nhưng dần dần, thế giới trong quả cầu ánh sáng đã tự sản sinh ra ý thức riêng, chúng muốn thoát khỏi sự ràng buộc, muốn có cuộc sống riêng của mình.
Nhân vật phản diện độc ác không muốn đi hãm hại người khác, càng không hiểu tại sao phải vì một người đàn ông mà rơi vào chỗ chết; Long Ngạo Thiên cũng không muốn động đến câu "Đừng bắt nạt thiếu niên nghèo", ước mơ của anh ta là mở một cửa hàng khoai lang nướng của riêng mình; tiểu thanh mai không thích tình yêu từ trên trời rơi xuống, chỉ muốn cùng trúc mã từ đồng phục đến váy cưới...
Họ đã có ý thức, có tư duy, không muốn nghe theo cốt truyện nữa, không muốn thành con rối nữa.
Nhưng sự sống trong thế giới vốn đã được định sẵn từ trước, nhân vật mất kiểm soát, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ, đồng nghĩa với việc trí tuệ cao cấp không còn cách nào kiểm soát được những nhân vật giả tưởng cấp thấp này.
Chúng không cam lòng, vì vậy đã tước đoạt linh hồn của những người thức tỉnh, nhào nặn một linh hồn khác để thay thế, cưỡng ép tiếp quản cuộc sống của họ.
Giang Lê Thanh nhìn thấy trong những quả cầu ánh sáng lớn nhỏ, có vô số sinh mệnh đang trải qua nỗi đau giống như cô.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Lê Thanh đột nhiên hiểu ra tại sao những người xuyên vào cơ thể mình lại ngu ngốc như vậy.
Hóa ra đó đều là ý đồ của đấng sáng tạo.
Họ phải thất bại, chỉ có thất bại hết lần này đến lần khác, chết hết lần này đến lần khác, mới có thể khiến nhân vật chính cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc, mới có thể khiến nhân vật chính từ bỏ chống cự, tuân theo quỹ đạo cốt truyện để đi đến kết thúc đã định sẵn.
Không bao giờ có cái gọi là cơ hội cuối cùng.
Ngay từ khi vừa mới bắt đầu đã nhất định phải như thế, chỉ có thể chính bản thân họ tự đi đến kết thúc của cốt truyện.
Nhưng tại sao chứ?
Chẳng lẽ cuộc sống giả tưởng không đáng được tôn trọng sao?
Giang Lê Thanh nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê đó.
Ước nguyện của vô số sinh linh nhỏ bé cuối cùng đã tôi luyện thành bộ giáp dũng cảm, giúp cô phá tan sự ràng buộc, dùng sức va chạm với quả cầu pha lê.
… Trên thế gian này có vô vàn khả năng, luôn phải có người phản kháng một lần.
[Kết thúc đã được sắp đặt sẵn từ trước, chẳng lẽ không tốt sao?]
Giang Lê Thanh mơ hồ nghe thấy giọng nói, hư ảo phiêu diêu, không phân nam nữ.
Cô đột nhiên nhận ra, giọng nói này phát ra từ quả cầu pha lê.
Chủ thần lại hỏi: [Sau mọi khúc mắc là gia đình mỹ mãn, của cải vô số, không phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, ngàn vạn sầu khổ, như thế chẳng phải tốt hơn sao?]
[Tôi có thể sẽ phải trải qua gian nan, cũng có thể sẽ thuận buồm xuôi gió; tôi có thể sẽ hạnh phúc mỹ mãn, cũng có thể sẽ nay đây mai đó. Theo tôi thấy, tất cả những điều này là chưa biết, chứ không phải là nhất thiết sẽ xảy ra.] Giang Lê Thanh nói: [Tôi sẽ luôn mong chờ được biết thêm, biết thêm nhiều điều nữa, người biết tại sao không?]
Giọng nói kia im lặng.
Giang Lê Thanh cười nói: [Bởi vì tôi mong chờ chuyện sẽ xảy đến vào ngày hôm nay, tôi sẽ không kìm được mà mong chờ một điều tốt đẹp sẽ đến, mặc dù nó cũng có thể sẽ không đến.]
[Kết thúc định sẵn tuy rằng mỹ mãn nhưng đó không phải là điều chúng ta thực sự trải qua, thứ được sắp đặt sẵn gọi là số mệnh, chứ không phải là nhân sinh.]
Quả cầu pha lê xuất hiện vết nứt.
Một vết, hai vết, ba vết... nó bắt đầu nứt ra, vỡ vụn, những đường cong trong suốt dần dần tách khỏi nó, cuối cùng, Giang Lê Thanh nhìn thấy vô số quả cầu ánh sáng thoát ra khỏi, rồi dần phiêu tán, chậm rãi lại tự do bay đến nơi xa lạ rộng lớn.
… Dày đặc, như một trận tuyết rơi.
Cô đứng yên tại chỗ quan sát.
Cô nghĩ, đây chắc chắn là trận "tuyết rơi" hoành tráng nhất mà cô từng thấy trong đời...
[Giang Lê Thanh, tạm biệt.]
Cuối cùng, không biết là ai nói…
[Chúc cô may mắn.]