Nói là đùa, thực ra là châm chọc.
Không ngờ Giang Lê Thanh lại túm tóc đánh anh ta một trận tơi bời, Triệu Minh không nuốt trôi cục tức này, bèn không hề do dự mà phóng xe đuổi theo, kết quả không khống chế được tốc độ, cả người và xe đều ngã xuống đất, xe mô tô còn bị bay ra ngoài.
Tức giận vô cùng.
Anh ta thở thôi cũng thấy khó khăn.
“Giang Lê Thanh, cô còn không biết xấu hổ mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi cho cô biết, cho dù cô quỳ xuống cầu tôi, tôi cũng…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giang Lê Thanh chạy lấy đà, sau đó trượt chân quỳ xuống, đầu gối lướt một đoạn trên đất, vừa khéo quỳ ngay trước mặt anh ta.
Giang Lê Thanh dùng tay ôm lấy chiếc chân bị thương của anh ta, hơi dùng lực, anh ta chợt cảm thấy đau đớn xông lên tận đỉnh đầu.
Nhưng tốc độ anh ta kêu rên còn không nhanh bằng tốc độ Giang Lê Thanh kêu khóc.
“Triệu thiếu gia, tôi có lỗi với anh.”
Một người hét lên đau đớn, một người khóc lóc ỉ ôi.
Triệu Minh đau tới tái cả mặt.
Người xung quanh cũng bị thao tác này của cô làm cho giật mình, không ai để ý tới tình huống của Triệu Minh.
Giang Lê Thanh vừa nói vừa ôm chặt bắp chân anh ta, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Bây giờ cô cảm thấy bản thân rất may mắn.
Lúc trước, có quá nhiều linh hồn xuyên vào cơ thể cô, bởi vì bay lơ lửng mãi cũng chán, cô bèn học theo sở trường của bọn họ, học mỗi người một ít.
Ví dụ như chiêu “một giây rơi lệ” này, cô đã học theo một diễn viên nhỏ nào đó.
“Tôi… lỗi của tôi… Xin lỗi Triệu thiếu gia, lúc anh mắng cha tôi đi chết, tôi đã cãi lại anh, tôi không nên ngăn cản anh đưa cha tôi đi chết, vì tỏ lòng thành, tôi đưa cha tôi đến đây rồi…”
Cha Giang sửng sốt: “???”
Là sao?
Bây giờ ông ta phải chết à?
Triệu Minh nghe thấy vậy thì hai mắt tối sầm lại.
Anh ta liều mạng muốn tránh thoát khỏi Giang Lê Thanh, nhưng không động còn đỡ, vừa giãy một cái thì vết thương vô cùng đau nhức, cả người mềm nhũn không còn chút sức nào.
Triệu Minh đau đến khom lưng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Lê Thanh, cô nổi điên gì thế? Cô mau buông tôi ra!”
Nhà họ Triệu cũng không phải người không hiểu lí lẽ, Giang Lê Thanh vừa khóc lóc kể lể bọn họ đều nghe được, rất nhanh đã tìm được điểm mấu chốt.
Cha Triệu nhíu mày: “Cô bé, mau nói rõ ràng đi, thằng nhóc này đã làm gì?”
Giang Lê Thanh thút thít nói: “Là lỗi của cháu, là cháu không tốt, Triệu thiếu gia thấy cháu nửa đêm đi một mình nên mới quan tâm cháu, muốn dùng xe máy của cậu ấy để dẫn cháu đi thuê phòng khách sạn, tìm cho cháu một chỗ ở qua đêm. Thấy cháu mặc nhiều đồ, cậu ấy sợ cháu nóng nên còn tốt bụng muốn giúp cháu cởi quần áo nữa…”
Cô nói tiếp: “Triệu thiếu gia thấy cháu đòi đi một mình, lo lắng cháu gặp nguy hiểm nên mới đuổi theo. Đều tại cháu không hiểu chuyện, làm hại cậu ấy bị tai nạn, té xe gãy chân.”
Giang Lê Thanh vừa khóc vừa nói, miêu tả sinh động như thật.
Triệu Minh chú ý tới nét mặt dần dần đen lại của cha anh ta, cũng không lo được nhiều, bèn kéo Giang Lê Thanh một cái, tức giận mắng mỏ cô: “Giang Lê Thanh, cô đừng có ăn nói linh tinh! Cô nhìn mặt mũi cô xem, tôi mà thèm quấy rối cô chắc?”
Giang Lê Thanh không hề buồn bực, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, tôi vừa xấu vừa nhà quên, đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của Triệu thiếu gian, cho nên là tôi tự mình đa tình, hiểu lầm ý tốt của anh. Anh biết tôi ở nhà họ Giang sống không tốt, còn giúp tôi chửi cha mắng mẹ tôi để xả giận, là tôi không hiểu chuyện, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đều là lỗi của tôi…”
Triệu Minh: “...”
Không phải chứ…
Khoan đã!
Hình như có gì đó sai sai.
Tuy không thể nói ra được, nhưng Triệu Minh cảm thấy mọi chuyện dần trở nên bất ổn.
Trong lúc đang mải suy nghĩ, anh ta cảm nhận được một ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn về phía anh ta.
Triệu Minh lo sợ nhìn qua, đối đầu với ánh mắt như muốn róc xương của cha mình.
Khóe miệng anh ta hơi giật giật: “Cha, không phải… cha nghe con giải thích, con không…”
Giám đốc Triệu siết chặt nắm đấm: “Lúc đó tao đã thấy có gì lạ lạ rồi, đàn ông con trai cao to như mày mà lại có thể bị một cô gái làm cho gãy xương, hóa ra là mày đi đua xe!”