Khi La quản gia nói câu "Tiên sinh đã đợi anh khá lâu rồi", Giang Ngạn Thanh không hề bất ngờ.
Anh ta được dẫn xuống tầng hầm.
Tầng này được bày rất nhiều sách, chính giữa là một chiếc ghế sofa, Hoắc Nghiên đang ngồi trên đó xem tài liệu.
Điều khiến Giang Ngạn Thanh bất ngờ hơn nữa là bên chân anh có một con heo, con heo được nuôi béo tốt, nhìn kỹ thì thấy chính là con mà Giang Lê Thanh đã tặng trước đó.
Thấy heo Tiểu Giang và Hoắc Nghiên rất thân thiết, Giang Ngạn Thanh hơi không biết nói gì.
… Không ngờ Hoắc Nghiên lại là người yêu động vật.
"Hoắc tiên sinh."
Xét về vai vế, Giang Ngạn Thanh nên gọi Hoắc Nghiên một tiếng chú; nhưng anh ta đến đây để bàn chuyện làm ăn, hai người ngang hàng, xét về tình hay lý đều không thể lợi dụng cách xưng hô để kiếm lời.
"Ngồi đi."
Hoắc Nghiên đóng máy tính, bảo La quản gia rót một tách trà.
"Sức khỏe của giám đốc Giang thế nào?" Anh hỏi, thái độ hòa nhã.
"Vẫn ổn."
"Vậy thì tốt."
Sau khi hai người trò chuyện xã giao đơn giản, Giang Ngạn Thanh nhận ra Hoắc Nghiên đang đợi anh ta chủ động mở lời.
Ngay cả Giang Ngạn Thanh khi đối mặt với Hoắc Nghiên cũng có phần căng thẳng, anh ta không khỏi khâm phục Giang Lê Thanh, đã lợi dụng anh nhiều lần mà vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy.
Giang Ngạn Thanh hít sâu, đưa một tập tài liệu trên tay cho anh: "Tôi tin Hoắc tiên sinh sẽ hứng thú."
Hoắc Nghiên cầm lên xem, nhướng mày: "Tôi nhớ đây là dự án mà cha cậu đã bỏ ra rất nhiều tiền để đấu thầu."
Giang Ngạn Thanh mặt không đổi sắc: "Cha tôi có ý định phát triển nhà thông minh, mặc dù đã mua được công nghệ nhưng vì vấn đề vốn và kinh nghiệm nên mãi vẫn không thể triển khai dự án, hiện tại vẫn đang trong tình trạng thua lỗ."
Hoắc Nghiên cười cười: "Ý cậu là... muốn tôi lợi dụng dự án này để bán khống cổ phần của cha cậu?"
"Nội thất Giang Thiện không còn như xưa nhưng dù sao cũng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo." Giang Ngạn Thanh nói: "Đây là thành ý lớn nhất mà hiện tại tôi có thể đưa ra, nếu Hoắc tiên sinh đồng ý giúp tôi, năm năm sau, anh sẽ thu được lợi nhuận gấp mười lần."
Hoắc Nghiên đẩy hợp đồng ra, hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao, cậu muốn gì?"
Giang Ngạn Thanh nói: "Giúp tôi ngồi vững vị trí."
Anh ta có tham vọng.
Hoắc Nghiên nhìn thấy trong mắt thiếu niên có ngọn lửa giống hệt Giang Lê Thanh, có thể là tham lam, cũng có thể là dục vọng, đang bùng cháy mãnh liệt.
Như anh đã nói, anh không coi trọng chút lợi nhỏ mà cha Giang bị tổn hại nhưng chỉ cần Giang Ngạn Thanh chủ động đến tìm anh, vậy thì anh sẽ sẵn lòng nâng đỡ anh ta một tay.
Nhưng Hoắc Nghiên vẫn tò mò: "Không sợ cha cậu trách cậu sao?"
Giang Ngạn Thanh lắc đầu, trong mắt thoáng hiện sự thất vọng: "Ông ta không phải là một người cha tốt, không thể gánh vác trách nhiệm của gia đình; vậy thì làm sao có thể gánh vác sự sống còn của một công ty."
Hoắc Nghiên cong môi: "Được, tôi giúp cậu."
Giang Ngạn Thanh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, hơi cúi người: "Cảm ơn chú."
Anh gật đầu: "Tôi sẽ không dùng danh nghĩa Hoa Thịnh để tham gia đầu tư, đến lúc đó sẽ dùng tên một công ty và pháp nhân khác để tìm kiếm hợp tác cho Nội thất Giang Thiện, còn cuối cùng có thể pha loãng bao nhiêu cổ phần của cha cậu thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi." Hoắc Nghiên dừng lại một chút: "Tôi chỉ lấy năm phần trăm trong đó, phần còn lại đều thuộc về cậu."
Giang Ngạn Thanh hơi bất ngờ.
Ban đầu mục đích của anh ta chỉ là muốn được Hoắc Nghiên ủng hộ, ngồi vững vị trí trong công ty, còn về số cổ phần trong tay cha Giang, anh ta không định giữ lại.
Nhưng xem ý của Hoắc Nghiên... hoàn toàn là chuẩn bị làm "việc thiện" rồi.
Tại sao lại giúp anh ta?
Giang Ngạn Thanh muốn hỏi nhưng đó tuyệt đối không phải là cách làm của một người thông minh.
Anh ta cất đi sự nghi ngờ, một lần nữa nói lời cảm ơn.
Hoắc Nghiên giãn mày ra, lúc cười lên, vẻ mặt ôn hòa như mùa xuân.
Heo Tiểu Giang ngủ bên chân lúc này cũng đã tỉnh, Hoắc Nghiên đưa tay chọc chọc vào mũi heo Tiểu Giang: "Về đi, thay tôi hỏi thăm em gái cậu."
Câu nói này không khỏi khiến Giang Ngạn Thanh suy nghĩ nhiều.
Anh ta mím môi, sau một hồi đấu tranh nội tâm khó khăn, vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Em gái còn nhỏ, chú nhỏ vẫn nên..." giữ khoảng cách một chút.
Thấy thiếu niên ấp úng, Hoắc Nghiên không khỏi ngạc nhiên, sau khi hoàn hồn thì bật cười.
Anh lắc đầu, cảm thấy bất lực.
Kể từ khi ngồi vào vị trí này, một khi có quan hệ với người khác giới, sẽ nhận lại đủ loại liên tưởng kỳ quái.
"Tiểu Ngạn, tôi tự có chừng mực." Anh nhịn cười trấn an: "Cậu không cần... lo xa."
Tai Giang Ngạn Thanh đỏ lên, cũng cảm thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
**
Một tuần sau, cha Giang chính thức xuất viện.
Kể từ khi ông ta mất đi thứ đó, tính tình cũng trở nên vô cùng tệ, từ khi về nhà đã bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
Lúc thì chê đồ ăn vú Lưu nấu không ngon; lúc lại chê đồ mẹ Giang mua về chiếm chỗ đầu giường, hoặc là mắng Giang Nặc Nặc đi theo về nhà là xui xẻo.
Cả một ngày, khiến cả nhà đều mệt mỏi.
Giang Ngạn Thanh cầm hợp đồng Hoắc Nghiên đưa đến tìm cha Giang bàn bạc công việc, nhân cơ hội đó mẹ Giang cũng được thở dốc.
Những ngày này, bà ta có thể nói là mệt mỏi vô cùng.
Sau ca phẫu thuật, tính tình cha Giang thay đổi rất lớn, mẹ Giang sợ làm tổn thương ông ta nên mấy ngày nay đều nhẫn nhịn, cẩn thận để ông ta trút giận, tin lời bác sĩ nói, qua một thời gian sẽ ổn thôi.
Nhưng qua một thời gian... lại là bao lâu nữa.
Bà ta ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có chút mơ màng.
Một lúc sau, Giang Nặc Nặc bưng cháo yến mạch đến: "Mẹ, mẹ ăn chút đi, con nấu cho mẹ đấy."
Giọng cô ta ngọt ngào lại hiểu chuyện, hầu hạ mẹ Giang rất chu đáo.
Mẹ Giang nhận lấy cháo ăn, Giang Nặc Nặc nhân cơ hội xoa bóp vai cho bà ta, đang thư giãn, những lời Giang Lê Thanh nói hôm đó đột nhiên văng vẳng bên tai, như một tiếng sấm dội vang, lập tức khiến bà ta tỉnh táo.