"Chẳng lẽ em ở bên anh... chỉ để anh giúp em học bổ túc?"
Đồ ngốc.
Giang Lê Thanh cười lạnh trong lòng nhưng mặt không đổi sắc: "Tô Húc, chúng ta chưa từng hẹn hò, anh đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm nữa." Cô nghiêm mặt, đầy vẻ nghiêm trang: "Chẳng trách các bạn học luôn hỏi về mối quan hệ của tôi và anh, hóa ra là anh đã đi rêu rao tin đồn."
Tô Húc đứng sững tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích.
Có người đứng ngoài nhìn không vừa mắt, đứng ra nói: "Giang Lê Thanh, cô nói không đúng rồi? Cô rõ ràng là đang câu kéo Húc Tử để moi lợi từ nó mà."
"Moi lợi?" Giang Lê Thanh cười, cô mở app ngân hàng trên điện thoại, mở phần lãi suất hàng tháng ra: "Xin hỏi tôi cần không?"
Tiền lãi mỗi tháng của cô lên đến hàng chục vạn, chưa kể đến tiền cổ tức lớn nhỏ của các công ty.
"Nếu như hai người học bổ túc ở thư viện mà các người cho là câu kéo thì tôi không còn gì để nói nữa." Giang Lê Thanh nhún vai: "Dù sao tôi cũng chỉ nghĩ chúng ta là bạn học cùng nhau nhưng có vẻ như đã khiến Tô Húc hiểu lầm."
Giang Lê Thanh cười như không cười: "Hay là anh quy tiền học bổ túc ra đi, tôi chuyển cho anh, để khỏi có người nói tôi moi lợi của anh."
Tô Húc câm nín.
Sự xấu hổ và bối rối đan xen trong lòng anh ta.
Gia đình anh ta khá giả, không bao giờ thiếu tiền, luôn hào phóng với người yêu và bạn bè, cho dù có thực sự chia tay với bạn gái thì cũng không bao giờ đòi lại những thứ đã cho, như vậy thì ra thể thống gì.
Những lời Giang Lê Thanh nói lúc này chẳng khác gì sỉ nhục anh ta.
Thấy anh ta không nói gì, Giang Lê Thanh xóa luôn phương thức liên lạc của hai người trước mặt Tô Húc, rồi lấy lại món quà trên tay anh ta: "Cái này tôi lấy lại, lỡ có người nói anh moi lợi thì sao."
Nói xong, Giang Lê Thanh bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn vào Tô Húc, có dò xét, đánh giá, còn có cả dè chừng.
Cuối cùng, người bạn cùng phòng thân thiết nhất với cậu ta cũng lấy hết can đảm lên tiếng: "Húc, Giang Lê Thanh... thực sự chưa từng ở bên cậu sao?"
Tô Húc im lặng.
Suy nghĩ của anh ta cũng có chút mơ hồ.
Thực ra ngay từ lần đầu gặp Giang Lê Thanh, anh ta đã nhận ra cô, việc tỏ tình cũng chỉ là để chọc tức Hoắc Bạch, nhưng nghĩ kỹ lại thì lúc đó Giang Lê Thanh chỉ cho phương thức liên lạc, chứ không trực tiếp đồng ý, kể cả những lần tiếp xúc sau đó cô cũng luôn giữ lễ độ.
Như cô đã nói.
Dù là học bổ túc hay bài tập, đều là anh ta chủ động đề nghị sau khi nghe cô than thở, cho dù Giang Lê Thanh lúc đó tỏ ý từ chối, Tô Húc vẫn ngoan ngoãn sắp xếp rồi gửi cho cô, lần nào cũng vậy.
Tô Húc không phải là đồ ngốc.
Giờ nghĩ lại, dấu hiệu nào cũng cho thấy anh ta bị Giang Lê Thanh lừa.
Nhưng so với tức giận, anh ta càng hoảng sợ hơn.
Nói cách khác, anh ta không muốn chia tay với Giang Lê Thanh chút nào.
Cô thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện, gia cảnh tốt, không làm mấy trò õng ẹo như các bạn gái trước đây, nói cách khác, mỗi giây ở bên cô đều khiến Tô Húc cảm thấy thoải mái, thậm chí còn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp đại học thì cưới cô cũng không tệ.
Tô Húc không khỏi căm hận những người gọi là "bạn bè" sau lưng mình.
Nếu không phải bọn họ xen vào, anh ta và Giang Lê Thanh sẽ không đến mức này.
Tô Húc bực bội kéo cổ áo sơ mi, chạy theo ra ngoài.
Dù thế nào thì cũng phải giải thích rõ ràng chuyện này.