Cô kéo dài âm cuối, nghe rất giống một thiếu nữ bị Stockholm.
Hoắc Bạch nghẹn lời, không biết nên phản bác thế nào.
Anh ta sốt cao, cả người không có lực, cho dù muốn nổi giận với Giang Lê Thanh nhưng cũng không thể làm gì.
Hai mắt mỏi nhừ, Hoắc Bạch dựa vào thành ghế, vẫn không quên uy hiếp cô: “Giang Lê Thanh, tốt nhất lần này cô quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nếu không sau này cô ăn đủ…”
Giang Lê Thanh không nói chuyện, cô móc một chiếc khẩu trang la đeo.
Động tác này khiến Hoắc Bạch tăng xông: “Giang Lê Thanh, cô làm gì thế?”
Giang Lê Thanh: “Heo bị bệnh, dễ truyền nhiễm.”
Heo bệnh?
Mẹ kiếp!
Hoắc Bạch còn chưa kịp nổi giận, cảnh báo thiết lập nhân vật đã nhảy ra ngoài.
Giang Lê Thanh không chịu phục: “Đây là tình thú của nam nữ chính, hệ thống cùi bắp bọn mày có hiểu không vậy?”
Hệ thống: [...]
Thật sự không hiểu.
Nhưng nghĩ cũng có lý, thế là hệ thống đóng cảnh báo lại.
“Được lắm!” Hoắc Bạch cười lạnh: “Giang Lê Thanh, bây giờ cô đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.”
Giang Lê Thanh: “Nhìn đi, dục vọng chiếm hữu của anh ta tăng lên rồi, muốn giam giữ tao.”
Hệ thống: [...]
Kí chủ có bệnh…
Hệ thống im lặng.
Thấy hệ thống không phản ứng lại, Giang Lê Thanh cũng không trêu chọc nữa.
Cô tiến lên trước, đặt quà lên trên bàn, dịu dàng nhìn Hoắc Bạch, không hề bị ảnh hưởng bởi câu uy hiếp của anh ta.
Mặt Giang Lê Thanh giả nai rất dễ gạt người.
Cô có một cặp mắt đào hoa, con ngươi đen thuần hiếm có, vừa sáng trong vừa vô hại.
Từ trước đến giờ, Hoắc Bạch chưa bao giờ nhìn Giang Lê Thanh ở khoảng cách gần.
Trong mắt anh ta, cô gái này chẳng khác nào dân chợ búa, khí chất tầm thường, không lọt nổi mắt xanh của anh ta.
Giờ phút này, vừa nhìn gần thì Hoắc Bạch đã ngơ ngẩn.
Anh ta chỉ còn lại một ý niệm: Sao mắt cô lại đẹp như vậy?
“Hoắc thiếu gia, tôi mang quà cho anh đó, anh muốn xem thử không?”
Hoắc Bạch lấy lại tinh thần, anh ta vừa xấu hổ, vừa giận dữ, vừa buồn nôn, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô muốn lấy lòng tôi? Nói cho cô biết, muộn rồi!”
“Ồ, nhưng tôi nghĩ là anh sẽ thích.”
Giang Lê Thanh không hề do dự, mở điện thoại ra, gửi trích xuất camera cho anh ta.
Cô nói rồi mà, camera là phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 21.
Sớm muộn gì cô cũng phải mua một cái lắp trên người.
Ting!
Điện thoại Hoắc Bạch vang lên tiếng thông báo, anh ta lười đọc, nhưng lại cảm thấy Giang Lê Thanh không có ý tốt, nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn mở Wechat ra.
Kết quả, sau khi xem hết video Giang Lê Thanh gửi tới, quả nhiên Hoắc thiếu gia giống như ăn phải tên lửa, nổ bùm một cái.
“Giang Lê Thanh!!!!!!”
“Tôi gi/ết chết cô!”
Hoắc Bạch thật sự nổi sát tâm, anh ta xông tới định bóp cổ cô.
Khuỷu tay Giang Lê Thanh huých vào bụng Hoắc Bạch, nhân lúc anh ta khom lưng, cô đảo ngược tình thế, ghìm anh ta lên sô pha.
Cô dùng lực rất có kỹ thuật.
Không quá nặng, không để cho hệ thống phán cô bạo lực nhưng lại đủ để uy hiếp Hoắc Bạch, khiến anh ta khó mà đứng dậy.
Mặc dù Hoắc Bạch ốm, nhưng anh ta vẫn là trai tráng cao mét tám, còn chưa yếu đến mức không đẩy nổi Giang Lê Thanh.
Nhưng kỳ quái, không biết Giang Lê Thanh lấy sức ở đâu ra, nửa người trên của anh ta bị đè trên sô pha, đừng nói đẩy ra, ngay cả giãy cũng không giãy được, chỉ cần di chuyển một tí thì yết hầu bị cánh tay cô đè vào cũng trở nên đau nhức.
“Buông ra! Cô có tin tôi gi/ết chết cô bây giờ không?”
“Đương nhiên là tin rồi, sao tôi lại không tin chứ?” Giang Lê Thanh chớp chớp mắt: “Chính vì sợ anh gi/ết chết tôi nên tôi mới cố ý mang quà đến tặng cho anh. Hoắc thiếu gia, tôi lấy lòng anh như vậy, sao anh có thể không hiểu nỗi khổ tâm của tôi nhỉ?”
Hoắc Bạch nhịn đến đỏ mặt tía tai, hai mắt bừng bừng lửa giận, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói ra ba chữ: “Cô thả cái rắm gì vậy?”
Giang Lê Thanh hơi trầm ngâm, sau đó vẻ mặt hạ quyết tâm: “Nếu anh có đam mê này thì tôi xả thân thỏa mãn anh cũng được.”
Hoắc Bạch: “...”
Vãi…
Thần kinh à!
Hoắc Bạch liếc thấy điện thoại ở bên cạnh, anh ta duỗi tay ra, định cầm điện thoại đập vào đầu cô.
Giang Lê Thanh đã sớm nhìn ra trò mèo của anh ta.
Cô huých cùi trỏ vào cằm anh ta, thừa dịp Hoắc Bạch choáng váng, cô lại vặn ngược cổ tay lại, hai ngón bấm vào huyệt, vừa đau nhức, vừa khiến cho năm ngón tay anh ta vô lực.
Giang Lê Thanh bắt chéo hai tay anh ta lên đỉnh đầu, quỳ gối đè lên chân đối phương.
Hoắc Bạch tê dại, mồ hôi lạnh túa ra: “Giang Lê Thanh, cô muốn làm gì? Cô đừng quên, đây là nhà tôi!”
[Cảnh báo, kí chủ…]
Giang Lê Thanh làm như không nghe thấy tiếng của hệ thống, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Ái chà, Hoắc thiếu gia, anh có cảm thấy… chúng ta như thế này… hơi mập mờ không?”
Nói xong, mặt cô cũng theo đó mà đỏ lên.
Đơn thuần là do đeo khẩu trang quá nóng.
Những lời này, kết hợp với vẻ mặt của Giang Lê Thanh và nhịp tim của Hoắc Bạch, hệ thống thành công phán đây là sự mập mờ giữa nam nữ chính mới biết yêu, tiếng cảnh báo cũng im bặt.
Hoắc Bạch: “...”
Lời này nghe hơi quen tai.
Anh ta suy nghĩ một hồi…
Mẹ kiếp! Hôm qua Giang Ngạn Thanh cũng nói như vậy!
“Hoắc thiếu gia, anh cũng không muốn đoạn video này truyền ra đâu nhỉ?” Giang Lê Thanh chậm rãi nhìn kỹ mặt anh ta, ánh mắt rất trong sáng, thậm chí còn lộ vẻ đáng thương.
Hoắc Bạch cố nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn cô nữa, thời gian dài bị xiềng xích đã khiến anh ta không giận dữ nổi, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Giang Lê Thanh dứt khoát dựng ngón tay lên: “Anh cho tôi 50 vạn, tôi lập tức xóa bỏ video, đồng thời đảm bảo chuyện này sẽ không có ai biết.”
Năm mươi vạn???
Hoắc Bạch tròn mắt, cuối cùng không giữ nổi bình tĩnh nữa: “Giang Lê Thanh, mẹ nhà cô, cô tới nhà tôi để đe dọa tống tiền tôi à?”
Anh ta mất lý trí: “Cô có tin bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô không?”
“...” Cái thứ gì vậy? Nam chính thích vi phạm pháp luật lại muốn báo cảnh sát bắt cô?
Giang Lê Thanh dò xét Hoắc Bạch một hồi, sau đó nói: “Vậy thì anh cứ báo cảnh sát bắt tôi đi. Anh có biết anh báo cảnh sát tính là gì không?”
Hoắc Bạch nghe thế thì sững sờ.
Giang Lê Thanh: “Tính là đầu hàng.”
Hoắc Bạch: “...”