Fan cứng của thần tài: “Chú, chú đúng là một người đẹp trai nhiều tiền.”
Đẹp trai nhiều tiền?
Đứa bé này đúng là… quá thẳng thắn.
Hoắc Nghiên cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên anh thấy vui vẻ khi gửi lì xì cho người khác.
Lúc này, Giang Ngạn Thanh đi ra ngoài lấy nước đã quay về, anh ta liếc mắt nhìn màn hình.
Thấy câu nói sau cùng, anh ta đột nhiên hơi khó chịu.
Anh ta trực tiếp chuyển cho Giang Lê Thanh mười lăm vạn.
Vô duyên vô cớ nhận được tiền chuyển khoản, Giang Lê Thanh quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt để lộ ra câu hỏi: Anh có bị điên không?
Giang Ngạn Thanh lạnh lùng lên tiếng: “Tiền học bổ túc.”
Giang Lê Thanh: “...”
Hừ!
Quả nhiên là bị điên rồi!
Cô cũng lười hỏi nhiều, thu tiền xong thì tiếp tục làm đề.
Giang Ngạn Thanh thấy cô nhận tiền, chợt cảm thấy vui mừng: “Nếu em yêu tiền như thế, chờ sau này cha chết đi, anh sẽ giúp em ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.”
Giang Ngạn Thanh vốn muốn ngồi lên vị trí đó, nhưng nếu Giang Lê Thanh thích, anh ta cũng bằng lòng nhường ngôi.
Cô không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu thật sự đi theo con đường kinh doanh, nhất định có thể phát triển nhà họ Giang tốt hơn cả lúc cha Giang còn nắm quyền.
Giang Lê Thanh vung tay: “Không thích.”
“Vì sao không thích?”
“Tôi thích người khác vô điều kiện cho tôi tiền, nhưng tôi không thích bản thân phải vất vả kiếm tiền.”
Giang Ngạn Thanh nghe vậy thì tò mò: “Vậy thì sau này em muốn làm nghề gì?”
Giang Ngạn Thanh nghĩ ngợi một lúc: “Dù sao bây giờ cũng chẳng có công việc gì là dễ dàng cả.”
Giang Lê Thanh nghiêng đầu sang, nhìn anh ta vài lần, sau đó nghiêm túc nói: “Tương lai sau này của tôi là sao trời biển rộng.”
Thấy anh ta im lặng, Giang Lê Thanh cũng không muốn nói chuyện tiếp: “Anh không hiểu được đâu.”
Cô thu hồi ánh mắt, chăm chú làm bài.
Kết quả, đến bữa tối, trên bàn đã có thêm tôm hùm xanh và cherry tươi mới.
Ánh mắt cô sáng lên, tìm kiếm bóng vú Lưu khắp nơi.
Vú Lưu cũng nhìn ra sự nghi ngờ của cô, bà ta mỉm cười: “La quản gia đưa tới, nói là Hoắc tiên sinh đưa cho tiểu thư.”
Hoắc tiên sinh?
Cô chỉ thuận miệng nói, anh lại tin là thật.
Giang Lê Thanh cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng không định tìm anh để tỏ lòng cảm ơn.
Sau khi ăn một bữa tiệc lớn, Giang Lê Thanh tiếp tục làm bài, đến tận mười rưỡi mới nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, cô lướt trạng thái bạn bè một lượt, thấy status mà Hoắc Nghiên mới đăng.
Hoắc Nghiên: “Thú cưng.”
Kèm theo đó là một tấm hình heo Tiểu Giang đang ngủ.
Nhìn thời gian, hẳn là anh vừa mới chụp.
Hừ, ông chú này cũng quá nhiệt tình rồi đó.
Chỉ vì một câu nói vu vơ mà đưa cho cô tôm hùm xanh đắt đỏ, còn thật sự chăm sóc một con heo cả ngày?
Giang Lê Thanh bỗng nảy sinh hứng thú và tò mò với người này.
Cô nhớ lại chuyện trước kia, trong ấn tượng của những người xuyên không, hình như đều không có chi tiết nào liên quan tới Hoắc Nghiên.
Càng nghĩ càng lạ, Giang Lê Thanh gọi hệ thống: “Hệ thống, tổng tài bá đạo khác người như thế, trong nguyên tác sẽ có kết cục gì?”
Hệ thống trả lời rất nhanh: [Ngỏm.]
Giọng nó rất hời hợt: [Một năm sau, khi Hoắc Bạch lên đại học, Hoắc Nghiên sẽ bất ngờ qua đời vì tai nạn giao thông.]
Nói xong, hệ thống đưa cho Giang Lê Thanh một phần cốt truyện.
Sau khi Hoắc Nghiên qua đời, Hoắc Bạch cũng trưởng thành hơn, tính tình thay đổi rất lớn.
Anh ta trở thành người cầm quyền của Hoa Thịnh, ngày ngày tranh đấu trên thương trường, rút đi vẻ kiêu ngạo thời thiếu niên, trầm tính hơn nhiều, cũng đúng lúc này, anh ta và nữ chính Giang Lê Thanh có mối tình ngược nhau suốt ba năm.
Nói cách khác, Hoắc Nghiên chỉ là một người công cụ để giúp anh ta củng cố địa vị, có được gia sản khổng lồ mà thôi.
Nói khó nghe một chút, thì chỉ là một thùng thính.
Giang Lê Thanh bĩu môi, không biết nói gì.
Nhưng nếu kịch bản là như vậy, nhất định cô không thể để cho Hoắc Nghiên chết được.
Hoắc Bạch là một kẻ ăn chơi trác táng, bụng dạ hẹp hòi, nếu thật sự nắm quyền lực trong tay, người xui xẻo chỉ có thể là cô.
Cho nên vì chính mình, cô cũng không thể để Hoắc Nghiên chết!