Hệ thống: [Ký chủ...]
Giang Lê Thanh khá cứng rắn: [Nó nói trong vòng bảy ngày nhưng tao phải biết thời gian cụ thể để chuẩn bị chứ?]
Hệ thống chỉ có thể bất lực thông báo: [Ngày mười tháng chín.]
Ngày mười tháng chín.
Tốt lắm.
Nếu cô hẹo vào ngày này thì vừa vặn có thể bỏ qua khóa huấn luyện quân sự ngày hôm sau, được đó.
Giang Lê Thanh lập tức vui vẻ.
Cô lập tức nhắn tin cho Hoắc Nghiên.
[Fan cứng của thần tài: Chú ơi, ngày mười chú có rảnh không?]
Hoắc Nghiên không trả lời.
Giang Lê Thanh cũng không vội, vừa ngân nga hát vừa đứng dậy dọn dẹp đồ đạc.
Đến khi cô bận rộn xong thì vừa khéo Hoắc Nghiên gọi điện thoại đến.
"Tiểu Giang?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe của đối phương, Giang Lê Thanh vừa tắm xong, lười sấy tóc, liền nằm bò ra bàn đón gió mát, vừa nghe vừa nghịch mái tóc ướt dài ngang vai: "Chú gọi tôi là Thanh Thanh đi, Tiểu Giang nghe như tài xế của chú vậy."
Hoắc Nghiên cười khẽ: "Tôi không có tài xế trẻ như vậy."
Điêu ghê.
Giang Lê Thanh nhếch môi, không quên chuyện chính: "Bây giờ chú đang ở Bắc Kinh ạ?"
Hoắc Nghiên nói: "Tôi đang bàn công việc ở Lâm An, khoảng hai ngày nữa mới về, sao vậy?"
Giang Lê Thanh nói dối không chớp mắt: "Tôi mua một căn nhà cạnh trường học, nghe các cụ nói nhà mới phải có quý nhân đến làm ấm nhà* mới tốt. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, xung quanh tôi chỉ có chú là quý nhân, vậy nên chú nhỏ có thể về làm ấm nhà giúp cháu không?"
*暖房: một tục lệ xưa, giống như rửa xe rửa nhà, làm tiệc thiết đãi bạn bè người thân á
Người đầu dây bên kia không nói gì, có vẻ đang suy nghĩ.
Giang Lê Thanh biết anh là một người nghiện công việc, nếu không phải bất đắc dĩ thì không thể nào về được, cô nằm bò ra bàn, cố tình dịu giọng: "Chú nhỏ, tôi cầu xin chú đó~"
Giang Lê Thanh ngày thường líu lo như pháo nổ, nào có cầu xin người khác giống như thế này, càng đừng nói đến việc kéo dài giọng điệu, nghe như đang làm nũng vậy.
Hoắc Nghiên nhịn không được bật cười: "Thật sự là làm ấm nhà sao?"
Giang Lê Thanh bị hỏi đến mức có chút chột dạ, cố tỏ ra bình tĩnh: "Thật mà."
Anh cười: "Nói dối."
Giang Lê Thanh: "..."
Hoắc Nghiên tiếp tục nói: "Được rồi, coi như là làm ấm nhà đi."
Cô nghe xong, mắt lập tức sáng lên: "Chú nhỏ sẽ đến sao?"
Hoắc Nghiên: "Ừ, sẽ đến."
Giang Lê Thanh reo lên: "Chú nhỏ đúng là người tốt! Ngày lành là ngày mười, chú đến vào ngày chín nhé, tôi sẽ đi đón chú~"
Giọng cô không giấu được vui mừng, Hoắc Nghiên nghe xong cũng mỉm cười.
Tiếp theo còn một bữa tiệc rượu, sau khi cúp điện thoại, anh chỉnh lại sắc mặt, lúc ra ngoài, lại trở thành dáng vẻ lạnh lùng khó gần mà người khác quen thuộc.
**
Hôm nay là ngày bảy, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mười.
Dù sao cũng đã nói là làm ấm nhà thì dù có giả vờ cũng phải giả vờ cho ra dáng.
Ngày hôm sau, Giang Lê Thanh lại đến siêu thị một chuyến, mua đủ các loại đồ trang trí nhỏ; đến quầy thu ngân để thanh toán, nghĩ đến ánh mắt đang theo dõi phía sau, Giang Lê Thanh tiện tay lấy thêm hai hộp bao cao su tính tiền cùng, sau đó mới xách túi, thong thả đi về phía chung cư.
Trời mưa phùn lất phất.
Cô không che ô, chậm rãi đi bộ trong màn mưa.
Khi sắp vào khu chung cư, kẻ theo dõi cuối cùng không nhịn được, kìm nén gọi tên cô…
"Giang Lê Thanh."
Giang Lê Thanh quay đầu lại.
Người dưới màn mưa xối xả kia có dáng cao gầy.
Anh ta để đầu đinh ngắn, chiếc áo hoodie đen càng làm nổi bật khí chất u ám; sự ngang tàng của thiếu niên trước đây đã hoàn toàn bị sự u ám thay thế, đôi mắt đen láy kia mất đi vẻ rạng rỡ ngày nào, chỉ còn lại màu thâm trầm đậm đặc.
Ngay cả Giang Lê Thanh cũng giật mình trước diện mạo hiện tại của Hoắc Bạch.
Trong lúc Giang Lê Thanh quan sát anh ta; Hoắc Bạch cũng đang thản nhiên đánh giá Giang Lê Thanh.
Thiếu nữ tết tóc đuôi sam một bên, không có mái, để lộ vầng trán đầy đặn và ngũ quan nổi bật.
Áo khoác len màu be, váy dài màu xanh nhạt, như một đóa diên vĩ nở rộ trên bùn đất.
Cô tươi tắn, rạng rỡ, ngay cả mưa dầm cũng không che lấp được sự tươi trẻ.
Nhìn diện mạo hiện tại của Giang Lê Thanh, Hoắc Bạch không khỏi nắm chặt tay.
Anh ta đã ra tù nửa tháng trước.
Việc đầu tiên Hoắc Bạch làm sau khi ra tù là đến trang viên Hoắc tìm Hoắc Nghiên nhưng lời nói của Hoắc Nghiên lúc đó không phải là nói đùa, anh ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc và bị ra lệnh không được đến gần trang viên Hoắc nữa; hợp đồng ký kết ngày hôm đó buộc anh ta phải từ bỏ quyền thừa kế Hoa Thịnh, thứ anh ta có thể nhận được chỉ là một căn nhà ở ngoại ô mà cô anh ta để lại, một chiếc xe ô tô bình thường và khoảng một vạn tiền mặt.
Nhưng đối với Hoắc Bạch, những thứ này là không đủ.
Những người bạn đồng hành trước đây đã hoàn toàn tránh xa anh ta; những người bạn tồi sau khi anh ta chính thức bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc cũng cắt đứt mọi liên lạc với anh ta.
Những ngày này, Hoắc Bạch ở trong căn nhà kia, điên cuồng tìm kiếm mọi tin tức về Giang Lê Thanh.
Không ngoài dự đoán, cô sống rất tốt.
Trên mạng có hàng triệu người hâm mộ, các phương tiện truyền thông đưa tin về những việc làm thiện nguyện của cô, cô còn thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà mọi người đều ao ước.
Không ai nhớ rằng cô từng chỉ là một cô gái quê mùa, đến từ một thị trấn nhỏ; cũng không ai nhớ rằng cô từng là "vợ chưa cưới" của Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch vừa không cam lòng vừa hoang mang.
Anh ta không hiểu tại sao mình lại trở thành như thế này, chắc chắn tất cả đều là lỗi của Giang Lê Thanh.
Kể từ khi cô trở về, thế giới bình yên của anh ta đã bị phá vỡ.
Cô chống đối anh ta; khiến anh ta khó xử, khiến anh ta mất tất cả!!
Cô xảo quyệt, hèn hạ, tâm cơ thâm sâu, độc ác!
Rõ ràng cô mới là người đáng bị tai tiếng nhất nhưng đến cuối cùng, tại sao Hoắc Bạch lại phải gánh chịu tất cả những điều này?
Hoắc Bạch từng bước tiến lại gần, cúi đầu nhìn xuống chiếc túi, hộp vuông bắt mắt được xếp ngay phía trên.
Anh ta cong môi, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc: "Trước mặt chú tôi, cô giả vờ ngoan ngoãn, chú ấy có biết cô sống chung với người khác không?"
Giang Lê Thanh chớp mắt, giả vờ ngây thơ: "Biết chứ." Nói rồi còn mím môi cười, sửa lại: "Nhưng anh ấy không phải người khác, anh ấy là anh ấy thôi."
Hoắc Bạch nghe xong thì sửng sốt.
Khuôn mặt ngượng ngùng của thiếu nữ khiến nhịp thở của anh ta nghẹn lại, ngay sau đó, máu dồn lên não, lửa giận triệt để bùng phát.