Hoắc Bạch cũng hiểu rõ mình chạy trời không khỏi nắng, đối mặt với cuộc điều tra của cảnh sát, anh ta đã nói ra động cơ phạm tội mà không hề giấu giếm.
Là Hoắc Sơn xúi giục, cũng là anh ta cố ý làm vậy.
Anh ta oán trách sự thờ ơ của Hoắc Nghiên; đồng thời cũng tức giận vì anh gián tiếp hại chết cha mẹ mình, cộng thêm việc trước đó bị Giang Lê Thanh kích động, Hoắc Bạch hoàn toàn mất bình tĩnh, lái chiếc xe mà cô ruột để lại cho anh ta đâm vào Hoắc Nghiên và Giang Lê Thanh.
Ngay lúc bản án chính thức được tuyên, Hoắc Nghiên đã đề nghị được thăm thân.
Hôm nay cũng chẳng khác gì lần đầu tiên anh đến thăm, bầu trời u ám lất phất mưa phùn, hai người nhìn nhau qua cửa sổ.
Vẻ tức giận trên nét mặt Hoắc Bạch đã biến mất, chỉ còn lại vẻ tái nhợt, chết lặng.
"Có một số chuyện đã qua, vốn không cần phải giải thích thêm nữa." Hoắc Nghiên dừng lại một chút, nói: "Nhưng vẫn nên nói cho cậu biết thì hơn."
Anh bình tĩnh nhắc lại chuyện cũ.
Trong đó bao gồm cả việc anh trai và chị dâu chăm sóc anh, cũng có cảnh anh em tranh cãi không mấy hay ho.
Hoắc Bạch mất kiên nhẫn nghe tiếp: "Nếu không phải vì chú nhất quyết đòi gặp họ thì sao họ gặp tai nạn chứ?"
Hoắc Sơn nói với Hoắc Bạch rằng, lúc đó Hoắc Nghiên còn nhỏ không hiểu chuyện, giả bệnh để được thương, hai người vội vàng về thăm anh, vì vậy mới gặp tai nạn.
Nếu cha mẹ còn sống thì anh ta sao có thể rơi vào cảnh ngộ này.
Hoắc Nghiên nhìn chằm chú vào khuôn mặt trẻ tuổi phía đối diện, bất lực và tiếc nuối đan xen, anh lắc đầu: "Thời gian là do họ lựa chọn; chiếc xe đã bị động tay động chân từ trước, tôi chỉ là một cái cớ. Hoắc Sơn nói rằng tôi đã gián tiếp hại chết cha mẹ cậu nhưng chỉ cần cậu điều tra một chút về bản án của tòa án lúc đó thì cậu sẽ biết được sự thật."
Những điều này chưa bao giờ là thứ gì đó bị giấu kín.
Dù sao Hoắc Bạch còn nhỏ, cô đưa anh ta đến Mỹ, chính là không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến nhận thức của anh ta, để lại tổn thương tâm lý cho anh ta, không ngờ rằng sự bảo bọc nhiều năm, ngược lại lại trở thành con dao đâm ngược lại.
Hoắc Bạch im lặng, không hề kích động như Hoắc Nghiên tưởng tượng.
Sắc mặt Hoắc Nghiên hơi thay đổi, anh đột nhiên hỏi: "Thực ra cậu cũng không hẳn là tin lời Hoắc Sơn.” Anh có chút khó tin: "Cậu chỉ là… chỉ muốn gi/ết tôi?"
Hoắc Bạch cười khẩy, ngẩng đầu lên, đáy mắt có nước mắt: "Nếu không thì sao? Tôi chờ chú đến gi/ết tôi chắc?"
Hoắc Nghiên càng không hiểu: "Hoắc Bạch, tại sao cậu lại có suy nghĩ này?"
Hoắc Bạch đập mạnh vào mặt bàn: "Chẳng lẽ không phải sao!? Những lời này đều là Giang Lê Thanh chính miệng nói với tôi! Chú ghét tôi! Chú coi thường tôi! Chú muốn đối xử với tôi như đối xử với họ!"
Giang Lê Thanh...
Hoắc Nghiên ngây người.
Nhìn Hoắc Bạch đang điên cuồng trước mắt, suy nghĩ kỹ một chút, đột nhiên trở nên rõ ràng.
Quả thật, mỗi lần Giang Lê Thanh lợi dụng, dường như đều nhắm vào Hoắc Bạch.
Anh luôn bao dung, thậm chí là quá mức bao dung với Giang Lê Thanh.
Bởi vì anh nhìn thấy bản thân ngày xưa ở trên người cô, giúp cô, không bằng nói là giúp bản thân cô đơn và vô vọng ngày xưa.
Cô thông minh, tỉnh táo, nếu sự giúp đỡ không đáng kể của mình có thể khiến cô đứng cao hơn, đi xa hơn thì Hoắc Nghiên sẵn sàng giúp đỡ; nhưng nếu cô lợi dụng mục đích của mình chỉ để phá hoại Hoắc Bạch thì sao?
Nghĩ đến cô gái vẫn đang nằm trong bệnh viện, Hoắc Nghiên không biết tâm trạng của anh bây giờ là gì.
Anh khẽ thở dài, cuối cùng cũng không giải thích nhiều, bình tĩnh đứng dậy rời đi.
**
Nửa tháng sau, Giang Lê Thanh tỉnh lại, từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh thường.
Mặc dù vụ tai nạn xe này đã gây ra một số tổn thương cho cơ thể cô nhưng vì không gian chủ thần đã bị phá hủy, đổi lại sự tự do đồng thời cũng không để lại cho cô bất kỳ di chứng nào khác, nói cách khác vẫn rất đáng giá.
Những ngày hôn mê này, có không ít người đến thăm.
Người đến nhiều nhất là Giang Ngạn Thanh và Hoắc Nghiên, sau đó là mẹ Giang, tiếp theo là bạn học và giáo viên, nghe nói còn có cả phóng viên đến nhưng đều bị vệ sĩ của Hoắc Nghiên phái đến đuổi đi.
Sau khi tỉnh lại, Giang Lê Thanh không yên tâm gọi hệ thống mấy tiếng.
Trong đầu trống rỗng, không có bất kỳ phản hồi nào, xem ra là thật sự biến mất rồi.