“Cậu không hiểu được đâu.” Tô Húc nói với giọng điệu của người từng trải: “Nếu tán gái mà không nỗ lực thì con gái nhà người ta không thể chung tình với cậu được.”
Giang Lê Thanh càng ỷ vào anh ta thì càng tốt.
Càng ỷ lại, lúc chia tay càng đau xé ruột gan, tốt nhất là chia tay ngay trước mặt Hoắc Bạch, nghĩ thôi đã thấy dễ chịu rồi.
Tô Húc đột nhiên lấy lại tinh thần, tập trung làm đề.
Có lẽ là nhiễm lạnh, đến 9 giờ tối anh ta bắt đầu hoa mắt chóng mặt, không cầm nổi bút.
Tô Húc đang định đi ngủ thì lại có shipper giao đồ ăn gọi tới.
Giang Lê Thanh: “Tô Húc, tôi lo anh sinh bệnh nên đặt cho anh ít thuốc và ít đồ ăn, anh nhớ uống.”
Tin nhắn của cô gái rất ngọt ngào, mỗi dấu câu đều mang theo sự vui vẻ.
Tô Húc đọc tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy rất khó tả.
Anh ta đã quen năm, sáu người bạn gái, nhưng tính cách người nào cũng rất tùy tiện, gặp dịp thì chơi, chưa có ai quan tâm đến sức khỏe của anh ta.
Tô Húc nhờ bạn cùng phòng xuống lầu lấy thuốc.
Sau khi uống thuốc, anh ta cảm thấy đỡ hơn nhiều, bèn bỏ suy nghĩ lên giường nghỉ ngơi, tiếp tục giải đề khi cả phòng đã đi ngủ.
Tô Húc làm xong toàn bộ đề trước thứ sáu.
Sau khi gửi tin nhắn cho Giang Lê Thanh, anh ta phóng xe đạp lao thẳng tới Anh Hoa.
Giang Lê Thanh đang định cùng Giang Ngạn Thanh về nhà, nhưng vì Tô Húc đến, cô bảo Giang Ngạn Thanh về trước, đứng đợi một mình ở cổng trường.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng, Tô Húc xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta lấy quyển sách bài tập rất dày trong balo ra: “Cho em này, anh giúp em phân loại rồi, trong đó có 55 đề dễ, 47 đề trung bình, 15 đề quan trọng, và còn có 38 đề dễ làm sai. Có nhiều đề như vậy, anh sợ em không nhớ nên đã giúp em phân loại.”
Giang Lê Thanh cúi đầu xem sách.
Giang Ngạn Thanh là kiểu đầu óc thông minh, nhưng ghi chép lại không cẩn thận.
Tô Húc thì khác, từng đề đều được đánh dấu rõ ràng, nhìn rất dễ hiểu.
Giang Lê Thanh cất sách đi: “Vất vả cho anh rồi.”
“Không có gì.” Tô Húc gãi đầu một cái, thấy cô xách một túi hành lý nho nhỏ, anh ta hỏi: “Em chuẩn bị về nhà à?”
“Vâng.” Giang Lê Thanh gật đầu: “Nhưng tài xế đã đưa anh trai tôi về trước rồi.”
Cô nói là thật, nhưng rơi vào tai Tô Húc lại thành nghĩa khác.
Trong mắt Tô Húc, Giang Lê Thanh thật sự rất đáng thương, từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, sau khi về nhà lại không được cưng chiều.
Cô ở lại ký túc xá trường, còn chăm học như thế, rõ ràng là một cô nhóc đáng thương không được cha mẹ thương yêu.
Nói cách khác, kiểu người như này rất dễ nắm bắt.
“Hay là để anh đưa em về?”
“Được ạ.” Giang Lê Thanh không hề khách sáo mà ngồi lên xe anh ta, khẽ nở nụ cười: “Nhưng mà nhà tôi xa lắm, có lẽ đi xe đạp qua đó sẽ mệt…”
Tô Húc giật mình, đang định nói “chúng ta có thể gọi xe” thì lại nghe Giang Lê Thanh bổ sung một câu: “Nếu anh không đi được thì tôi tự ngồi xe buýt về cũng được.”
Anh ta nghẹn họng, chỉ có thể đáp: “Không sao, bình thường anh cũng hay đạp xe đi dã ngoại, nhà em ở đâu?”
Giang Lê Thanh: “Cẩn Cung.”
Cẩn Cung…
Lái xe mất bốn mươi phút, đạp xe… cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.
Tô Húc hơi hối hận vì đồng ý quá vội, nhưng dù sao cũng đồng ý rồi, không thể nói suông đuọc, bèn cố gắng đạp về phía trước.
Giang Lê Thanh nhàn nhã ngồi phía sau, thưởng thức phong cảnh ven đường, thỉnh thoảng nói mấy câu với Tô Húc.
Mới bắt đầu, anh ta còn đạp rất khỏe, nhưng sau nửa giờ, chân bắt đầu mỏi nhừ, lại còn phải nói chuyện với Giang Lê Thanh, lãng phí không ít sức, hơi thở cũng dần khó khăn hơn.
Sau đó là một con dốc đi mất 5 phút.
Nghe tiếng thở hổn hển của anh ta, Giang Lê Thanh thầm cười lạnh, nhưng vẫn “tri kỷ” nhảy xuống, giúp anh ta đẩy xe.
Trọng lượng đột nhiên giảm bớt khiến Tô Húc quay đầu lại, thấy cô đẩy xe ở phía sau, anh ta nôn nóng phanh xe lại: “Em… em đang làm gì thế?”
Giang Lê Thanh tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Tôi sợ anh mệt, giúp anh chia sẻ một chút…”
Giang Lê Thanh tự trách: “Đều tại tôi nặng quá, sớm biết thế này thì tôi không để anh đưa tôi về…”
Tô Húc không ngờ cô lại ôm trách nhiệm về mình, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Đúng lúc này, Giang Lê Thanh lấy khăn tay ra, giúp anh ta lau mồ hôi trên trán.
Tô Húc sững sờ nhìn ánh mắt chuyên chú của cô, thời khắc này, thời gian như ngừng trôi.
Ráng chiều mờ ảo, gió đêm se lạnh.
Thiếu niên và thiếu nữ mặc đồng phục, dáng vẻ thanh xuân đầy tươi đẹp.
Một chiếc xe SUV lái qua.
Người đàn ông ngồi trong xe hình như có cảm giác, khẽ liếc mắt ra bên ngoài.