Dĩnh Đô , trong khu vườn đổ nát tại Bạch Long Trì
Cơn gió mùa thu lành lạnh lướt qua làm mặt ao hơi rung động, Ngô Thăng mặc một chiếc áo gai, chân mang giày rơm, đang đứng ở phía trong ngôi đình bên hồ. Bàn tay của hắn khi lướt trên thân kiếm bỗng ngón tay chợt gẩy nhẹ, thanh kiếm chợt ngân lên một tiếng thanh thúy
Thanh kiếm này có tên là Bích Ngọc, kiếm dài hai thước ba tấc, do đại sư nổi tiếng Âu Dã Tử của Việt Quốc tạo thành, có khả năng thu lấy ngũ hành, điều khiển được thất tinh, trong vòng ba trượng có thể thu phát tùy theo suy nghĩ của chủ nhân.
"... Thúc Hề Bá Hề, Mỹ Sở Dữ Đồng.
Tỏa Hề Vĩ Hề, Lưu Ly Chi Tử.
Thúc Hề Bá Hề, Tụ Như Sung Nhĩ."
Dịch thơ:
( ...Chú bác quần thần, vốn chẳng một lòng
Vua tôi chúng ta, là kẻ lưu lạc
Vậy mà chú bác, như kẻ bịt tai)
Từ phía xa bỗng xuất hiện một ngư dân đội mũ rộng vành đang chống sáo trúc đẩy chiếc bè lướt sóng mà đến.
Đợi cho ngư dân đến phía dưới đình, Ngô Thăng mới lắc đầu nói: "Vong quốc chi âm." (Lời than thở của những kẻ mất nước)
Ngư dân buồn bã: "Bổn tướng tuy là người dân mất nước nhưng vừa rồi cũng không phải như ngươi suy nghĩ, tiếng ca chỉ thể hiện sự hoài niệm của ta mà thôi.
Hổ Phương Quốc có lịch sử kéo dài 700 năm, đã từng phát triển lớn mạnh trong 60 năm, vậy mà giờ đây đã bị kẻ địch tiêu diệt, quân thần và dân chúng lại phải tha phương lưu lạc đến trình độ như vậy, y có than thở đôi chút cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Ngô Thăng, hắn cũng không phải là người của Hổ Phương Quốc mà chỉ là một tên thích khách. Hắn cất giọng lạnh lùng: “Ngươi có mang Lục La đến hay không?”
Người ngư dân liền lấy ra một cái bọc trong ngực áo, y quẳng nó xuống đất và nói: “Đây là Lục La sinh trưởng trên đỉnh Tiên Đô Sơn.”
Ngô Thăng mở ra cái bọc, hắn nhìn vào phía trong và thấy đúng là thứ mà mình đang cần để đột phá cảnh giới. Đây là một mầm cây có mùi thơm rất lạ lùng, trên thân lại mơ hồ có một sợi tơ màu xanh cuốn vòng theo.
Ngô Thăng bèn thu Lục La lại, hắn gật đầu nói: “Nói đi, điều kiện là gì?”
Ngư dân chắp tay, sau đó y ném ra một bức họa trục. Ngô Thăng bèn mở nó ra, đây là một bức họa của một nam tử trung niên, quanh thân gã quấn một tấm da cáo màu hoàng kim óng ánh, có thể nói là phú quý bức người.
“Đây là người nào?”
“Gã là đại phu Chiêu Nguyên, năm trước mới tiến vào Luyện Thần cảnh,”
Ngô Thăng khẽ lắc đầu: “Sao ngươi không nói trước với ta mục tiêu là đại phu của một quốc gia.”
Ngư dân trả lời: “Ngươi biết độ khó khăn để có được một cây Lục La chứ?”
Ngô Thăng cũng không nhiều lời thêm nữa, thân là một thích khách, nếu như hắn đã nhận thù lao, vậy thì hắn sẽ phải thực hiện đúng giao ước.
Hắn chỉ vào bức họa rồi hỏi: “Kẻ này đang ở đâu?”
Ngư dân trả lời: “Hiện tại y đang chơi đàn cổ phía trong Thượng Viên.”
Đúng lúc này, lòng bàn tay của Ngô Thăng chợt bốc lên một ngọn lửa xanh, ngay lập tức, họa trục bị đốt cháy thành tro bụi. Hắn đang muốn khởi hành thì lại nghe thấy ngư dân kêu to: “Kẻ này chính là chủ mưu, hôm nay nếu như gã không chết, Hổ Phương quốc thật sự sẽ vong vậy!”
Ngô Thăng lại như không nghe thấy, hắn đội lên cái mũ rộng vành để che đi khuôn mặt, chỉ thấy mũi chân của hắn điểm nhẹ, thân hình đã lướt qua ao nước, chui vào trong bụi cây ở bờ bên kia.
Nhìn thấy một màn này, ngư dân đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Không hổ danh là thích khách nổi tiếng tại Kinh Thủy, y cảm thấy lần này dùng trọng bảo phó thác cho đại thích khách đi ám sát là không sai lầm. Chiêu Nguyên là một nhân vật trọng yếu của Sở quốc, gã lại một mực chủ chiến, ý đồ muốn tiêu diệt Hổ Phương Quốc đến cùng, chỉ cần gã chết đi rồi, thế cục chắc chắn sẽ có cơ hội lật lại.
Thượng Viên nằm ở thành Đông, đây là một thắng cảnh rất được ưa chuộng trong Sở quốc, mọi người trong nước thường đến trong vườn dạo chơi, du ngoạn. Thậm chí có rất nhiều thượng khanh, đại phu cũng thường xuyên đến nơi đây để thưởng ngoạn cảnh đẹp và tổ chức tiệc tùng. Nói tóm lại chỉ cần là người ở Dĩnh Đô thì không ai không biết khu vườn này.
Mặc dù Ngô Thăng không phải là người ở Dĩnh Đô, nhưng mấy năm trước hẵn đã từng đến đây một lần cho nên hắn có thể tự mình tìm tới nơi này. Lúc này mặc dù đại quân của Sở quốc đang bao vây Hổ Phương quốc nhưng tại Dĩnh Đô, mọi người lại không lộ ra một chút khẩn trương hay một tia sát khí nào. Giống như trước đây, mọi người chen chúc nhau trên đường, kẻ đi người đến như đang dệt cửi.
Hắn đeo kiếm lướt qua từng con phố và ngõ hểm, chỉ một lát liền đến nơi.
Trong vườn có thác nước, có hồ sâu, một cây cầu nhỏ bằng đá bắc qua suối nước chảy róc dách, hai bên con suối cây cỏ mọc sum suê, phong cảnh hữu tình.
Ngô Thăng liền nấp vào giữa, nghiêng tai lắng nghe, chợt hắn nghe được tiếng đàn từ xa xa truyền đến, âm thanh như kim thạch.
Thân là một thích khách, hắn có thể giấu kín thân hình một cách đơn giản, chỉ chốc lát, Ngô Thăng đã men theo tiếng đàn đi đến phía ngoài một ngôi đình được dựng bằng trúc.
Trong đình có một người quàng da cáo quanh thân, gã đang rất tập trung đánh cổ cầm mặc dù chung quanh có tới hơn 10 kiếm sĩ đang hộ vệ trong bán kính năm, sáu trượng
Ẩn mình xem xét một lát, Ngô Thăng đã hiểu rõ tình hình.
- Những kiếm sĩ này đều chỉ là Luyện Khí cảnh, hẳn không phải là đối thủ của mình, còn người đánh cổ cầm cùng hình vẽ lờ mờ trên họa trục rất giống nhau, chắc hẳn chính là Chiêu Nguyên. -
- Đại phu đi ra ngoài du lịch, đúng là rất thoải mái a! -
Từ trong rừng, Ngô Thăng bước ra, xông thẳng hướng đến trúc đình.
Vừa nhìn thấy Ngô Thăng, bọn hộ vệ lập tức rút ra trường kiếm, gã đầu lĩnh tiến lên chặn hắn lại, đề phòng hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Ngô Thăng nói khẽ: “Ta đến đây để nghe đàn.”
Thủ lĩnh của đám kiếm sĩ nói: “Đứng lại, quý nhân đang đánh cổ cầm, ngươi không thể tiến vào.”
Ngô Thăng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
“Choang, choang”
Hai tiếng kiếm ngân vừa dứt, gã thủ lĩnh đã xuất kiếm đâm tới Ngô Thăng, kiếm quang mau lẹ, kiếm còn chưa tới đã mang theo hàn mang bức người.
Ngô Thăng vung ngón tay điểm nhẹ tại bên trên kiếm quang, đòn này không những khiến thân kiếm rung lên bần bật, kiếm bị đánh bay ra ngoài bảy tám trượng mà còn làm cho tên thủ lĩnh tràn máu tươi đầy miệng, thân thể xụi lơ té ngã trên mặt đất.
Tiếng kinh hô vang lên, những tên hộ vệ gấp gáp vây tới, dùng kiếm đâm về phía Ngô Thăng từ bốn phương tám hướng.
Ngô Thăng quét một vòng tại chỗ, một loạt những âm thanh như tiếng nước suối giội xuống đá vang lên, hơn mười thanh trường kiếm bị bẻ gẫy, đám kiếm sĩ thì ngã lật trên mặt đất.
Trong đình, người đánh cổ cầm nhìn về phía Ngô Thăng, gương mặt co lại, khen ngợi: “Chỉ lực thật tốt! Ngươi có biết đánh đàn hay không?”
Ngô Thăng trả lời: “ Ta chỉ biết giết người, không biết đánh đàn.”
Người ngồi trong đình lại thở dài: “Đáng tiếc thật.”
Lời này vừa dứt, Ngô Thăng chợt đưa tay chỉ về phía trước, Bích Ngọc Kiếm đã bay ra, bắn thẳng đến trúc đình.
Bỗng nhiên xuất hiện hồng quang mãnh liệt, một đôi móc câu kim loại bay đến từ sau đình, hai móc câu xoay tròn, luân phiên cản lại Bích Ngọc kiếm. Binh khí giao nhau gây ra chấn động khắp nơi, trúc đình không chịu được bao lâu liền sụp đổ ầm ầm.
Sắc mặt của Ngô Thăng ngưng trọng, khóe miệng của hắn tràn ra máu tươi.
Nguyên lai chân chính hộ về vẫn ẩn nấp phía sau ngôi đình.
Người ngồi trong đình đặt tay lên cây cầm màu đen, gã hỏi: “ Vì cớ gì ngươi lại muốn giết ta?”
Chỉ thấy chiếc mũ rộng vành trên dầu Ngô Thăng chợt bay ra, vừa vặn cản lại tầm nhìn của đối phương, hắn đã cầm lấy Bích Ngọc kiếm, lao vút về phía mục tiêu.
Hồng quang lại lóe lên, đôi móc câu kim loại chém về phía Ngô Thăng.
Ngô Thăng đã nhận ra người điều khiển móc câu có tu vi rất cao, nếu như đợi gã xuất hiện, hắn sẽ không có cơ hội giêt được Chiêu Nguyên.
- Nếu như ta thất thủ… -
Thân là một thích khách, thất bại đối với hắn còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Ngô Thăng không do dự lấy thân che đi mũi kiếm, thế đi không giảm chút nào. Bích Ngọc kiếm đâm vào ngực mục tiêu một cách dứt khoát, một kiếm chí mạng.
Cùng lúc đó, đôi móc câu đập liên tiếp vào trên lưng của hắn, một luồng lực lượng chân nguyên thâm hậu ập đến khiến lục phủ ngũ tạng của Ngô Thăng trọng thương ngay lập tức.
Một kích này đã đập bay Ngô Thăng ra xa hơn mười trượng, kéo theo một làn mây máu bay đầy trời.
Mượn nhờ cỗ lực đạo này, Ngô Thăng trốn ngay vào trong rừng cây.
“Vù vù”, từ cách đó không xa, có hai người bay vút đến hiện trường.
Trong đó có một người liền vung tay thu lấy móc câu rồi đuổi theo.
Kẻ còn lại đội một chiếc mũ cao, dáng vẻ uyên bác, y nhìn xung quanh một vòng, khi y quan sát đến những thi thể nằm rải rác phía trong và ngoài trúc đình thì không khỏi nhíu mày.
Rất nhanh, người sử dụng móc câu đã quay trở lại, gã chắp tay nói: “Đại phu, thích khách đã chạy thoát, ta phải bảo vệ ngài hồi phủ trước đã.”
“Giới Tử, có manh mối gì không?”
Tôn Giới Tử vội lấy ra một thanh trường kiếm và một chiếc mũ rộng vành đã rách nát, bẩm lên: “Tìm được hai thứ này,.. Theo như ta biết, đây là trường kiếm mà thích khách Ngô Thăng sử dụng, xin đại phu bớt đau buồn, chúng ta nhất định sẽ bắt được kẻ này.”
Người đội mũ cao gật nhẹ đầu, y biết Tôn Giới Tử là đang lo lắng cho sự an toàn của mình, chỉ cần mình hồi phủ an toàn, gã mới có thể dốc toàn lực đuổi bắt. Lấy khả năng của gã, thích khách sẽ không thể đào thoát như tình huống vừa rồi.
Tôn Giới Tử là một sĩ sư ở Dĩnh Đô, bản thân giữ chức hộ vệ toàn thành, trách nhiệm trọng đại. Sau khi cho người đưa đại phu về phủ, gã lập tức bẩm báo cho cấp trên và sai phái bộ hạ chuyển phát đi văn thư truy nã.
Đến khi chập tối, chín cổng thành của Dĩnh Đô đã được phong kín, trong thành vệ binh lại đang rà soát khắp nơi.
Trong đêm tối yên tĩnh tại Bạch Long Trì, Ngô Thăng đang nằm yên không nhúc nhích tại một ngôi đình hoang vắng, khí tức của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Thẳng đến khi sắc trời không rõ, hắn bỗng mở ra hai mắt, nhìn về bốn phía.
Hắn vùng đứng lên, nghiêng thân dựa vào cây trụ của ngôi đình, thở dài.
- Thiên niên nhất đại mộng, sở lịch giai hoàng lương. -
(Trải qua một giấc mộng nghìn năm, mọi thứ quen thuộc đều đã hóa thành đất vàng)
- Ta vừa mới xuyên qua thì được biết thân thể này đang gặp phải đại họa, tu vi còn bị phế toàn bộ! -
- Đùa ư?!!! -