• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thăng cũng cảm thấy đầu hơi choáng váng, cũng may vừa rồi khi hắn lấy chén rượu nhỏ che tại bên miệng đã ngửi viên bùn giải dược kia, nếu không giờ phút này sợ là hắn đã có một cái kết cục giống như Tụ Long Sơn Nhân.

- Đúng là một loại mê hương bá đạo, lão tử còn chưa kịp hỏi vấn để thứ hai... -

- Thì ra vật này thật sự dùng để phòng thân, may mắn, may mắn a... -

Ngô Thăng bẻ đi phần đang cháy của cây hương rồi cất kỹ lại, sau đó hắn còn hít mạnh viên bùn một lúc mới an tâm. Ngô Thăng đi đến bên người Tụ Long Sơn Nhân, khi nhìn tới một cái nút nhỏ trên mặt đất mà khi nãy y định sử dụng, hắn bèn ấn thử xuống.

Sàn của căn phòng chính bỗng mở lật xuống phía dưới, chỉ có xung quanh chỗ ngồi của Tụ Long Sơn Nhân là hơi chìm xuống.

Ngô Thăng vừa vặn đứng ở mép vực, bị giật mình khiến hắn vội nhảy dựng lên hai bước, nhìn xuống thì thấy một vực sâu đen sì, không nhìn thấy đáy. Chỗ ngồi được nối với đáy vực bằng một khe trượt, dốc chéo xuống, đây hẳn thủ đoạn chạy trốn của Tụ Long Sơn Nhân tại thời khắc nguy cấp.

Cũng khó trách vì sao với tu vi thấp kém của y, lại không có thủ đoạn chạy trốn mà dám tùy ý gặp khách hàng hơn nữa còn có thể sống đến bây giờ?

Ngô Thăng lại quan sát vị trí mà mình ngồi ban nãy, lúc này nơi đó cũng đã nằm trên miệng vực và đồ ăn thì đã rơi hết xuống dưới.

Quan sát kĩ hơn, thì ra đây là một cái bẫy lớn có bề rộng đến bảy thước vuông và sâu hơn một trượng, phía dưới đáy còn cắm rất nhiều dao găm, thậm chí trên mũi dao còn có ẩn hiện ô quang, hiển nhiên đã được tẩm kịch độc. Trong tình huống bất ngờ không đề phòng, có lẽ tu sĩ Luyện Khí cảnh bình thường đều sẽ rơi vào bẫy, kẻ nào tu vi hơi thấp thì khó mà thoát khỏi cái chết!

- Vừa rồi ta đang ngồi ngay phía trên một cái cạm bẫy tuyệt sát! -

Ngô Thăng bỗng cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, lông tóc của hắn dựng đứng từ đầu đến chân.

Sau một lát, các tấm ván gỗ tự động ghép lại, căn phòng lại khôi phục như lúc ban đầu.

Ngô Thăng không dám ở lại thêm nữa, có trời mới biết Tụ Long Sơn Nhân gọi những ai tới giúp đỡ, khi nào thì bọn chúng sẽ đến. Sau khi suy nghĩ thêm một chút, Ngô Thăng quyết định ấn cơ quan một lần nữa, hắn trượt theo cái khe phía dưới chỗ ngồi của Tụ Long Sơn Nhân xuống phía dưới.

- Có lẽ đây là con đường chạy trốn nhanh nhất, mà biết đâu phía dưới còn có bảo khố thì sao. -

Ngô Thăng liên tục trượt xuống trong bóng tối, phải đến ước chừng sau một tuần trà, bàn chân của hắn mới chạm đến nơi bằng phẳng, có điều đây lại là một cái thuỷ lộ.

Nơi này là một cái sơn động được hình thành từ hố trời. Từ bên trên ánh mặt trời xuyên qua khe đá, chiếu lên thạch động lốm đa lốm đốm tạo nên một thứ ánh sáng lập loè mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường.

Con đường này bị nước ngập tới eo người trưởng thành, đây hẳn là do con người cố ý tạo nên để giảm bớt lực đạo khi trượt từ trên xuống.

Ngô Thăng vừa mới cất bước định đi thì chân lại dẫm ngay phải một người khiến hắn tý chút nữa bị ngã. Thò tay vào nước kéo lên, thì ra chính là Tụ Long Sơn Nhân cũng vừa trượt xuống.

Ngô Thăng bèn kéo gã ra khỏi thủy lộ, hắn cẩn thận kiểm tra hơi thở của gã thì thấy đã không còn hô hấp, lại sờ tới kinh mạch thì cũng không còn động tĩnh gì. Tụ Long Sơn Nhân đã chết đuối trong lúc hôn mê bởi chính vũng nước mà gã đào ra.

Ngô Thăng thò tay vào trong ngực của gã lật qua lật lại nhưng không tìm được một thứ gì, hắn thầm nghĩ – Thật xúi quẩy -

Sơn động này không lớn, sau khi Ngô Thăng xem xét một lượt cũng không phát hiện được bảo khố gì. Hắn ngẩng đầu quan sát phía trên thạch bích, rất nhanh Ngô Thâng đã phát hiện có một hòn đá rất khả nghi đang che lại thứ gì đó. Hắn leo lên tới nơi rồi dùng sức đẩy tảng đá đó sang bên cạnh. Quả nhiên phía sau tảng đá có một cái khe, gió lạnh từ bên ngoài lập tức ập tới xuyên qua cái khe.

Ngoài ra còn có một cái bao bằng da đã được buộc chặt bằng dây thừng. Ngô Thăng mở nó ra thì nhịn không được hoan hô một tiếng.

Trong bao chuẩn bị sẵn 2 Dật kim, một đống tiền Nghĩ Tị, một bộ quần áo gồm cả giày và mũ, hai miếng thịt đã phơi khô cùng với một cái ống trúc nhỏ.

- Dật kim đúng là thứ tốt, một dật kim tương ứng với 1000 tiền, hơn nữa số tiền Nghĩ Tị kia cũng khoảng trên 100 tiền, mặc dù ta không tìm được bảo khố mà Tụ Long Sơn Nhân cất giấu, nhưng có phần này thu hoạch, cũng đủ để ta sinh hoạt trong một thời gian dài! -

Ngô Thăng mở ra cái ống trúc nhỏ, hắn đổ ra viên đan dược màu xanh thẫm từ bên trong, nhưng không biết là linh đan gì . Chỉ thấy đan dược tản mát ra mùi thơm ngát lúc ẩn lúc hiện, khi mùi thơm bay vào trong mũi thì lại có vi cay, sau đó linh lực lập tức tản vào trong kinh mạch.

Chỉ cần biết rằng, khi Tụ Long Sơn Nhân chạy trốn còn muốn lấy mang theo viên linh đan này, đây chắc chắn là đồ tốt không thể nghi ngờ.

Ngô Thăng nhanh chóng buộc lại cái bao rồi vác lên người, chợt nhớ tới điều gì, hắn lại xoay người đi xuống thủy lộ tìm kiếm, chỉ một lát đã thấy hắn vớt lên một thanh trường kiếm, chính là thanh kiếm mà Tụ Long Sơn Nhân đã sử dụng để hộ thân lúc nãy.

Thân kiếm có màu phiếm hồng, giống như là huyết quang, tuy rằng không bì được với Bích Ngọc Kiếm của hắn đã bị mất nhưng cũng là một chuôi bảo kiếm. Ngô Thăng là thích khách sử dụng kiếm, hắn đã xem qua vô số thanh kiếm, tu vi tuy không còn nhưng ánh mắt của hắn vẫn rất độc. Thanh kiếm này có thể miễn cưỡng sử dụng đến Luyện Thần cảnh. Theo thói quen cũ, Ngô Thăng liền cột kiếm lại sau lưng thành hình chữ thập, như vậy hắn có thể rất dễ dàng rút kiếm ra sử dụng.

Nai nịt gọn gẽ xong xuôi, Ngô Thăng chui ra khỏi hang đá, lập tức gió tuyết ập tới thổi rát mặt. Bên ngoài trời tuyết lại tiếp tục rơi.

Cửa ra vào nơi thoát hiểm của Tụ Long Sơn Nhân chọn rất khéo, nơi này cao hơn phía chân núi, đưa mắt lên có thể quan sát được chỗ đất phẳng tại lưng chừng núi, chính là khu rừng trúc mà Tụ Long Sơn Nhân ở. Đường rời núi chỉ có 5, 6 trượng cao so với chân núi, tầm mắt rất tốt, liếc qua có thể thấy được con đường lên núi.

Vừa muốn đi xuống, Ngô Thăng bỗng thấy từ xa có 4 người đi tới, cả 4 người đều đội mũ rộng vành, thân mang trường kiếm, đạp trên tuyết cũng không lưu lại dấu chân, thân thủ rất linh hoạt.

- Hai người dẫn đầu từ thân hình đến cách ăn mặc có vẻ rất quen thuộc, nghĩ lại thì, đây chẳng phải là hai vị cao thủ ẩn nấp trong nhà minh tại Thuỷ Vân Cốc hai ngày trước sao? -

- Hành Giả của Tắc Hạ Học Cung!

Hô hấp của Ngô Thăng xiết chặt lại, hắn lùi sâu vào trong hang đá, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi.

Từ rất xa theo dõi bốn người đi lên núi, sau đó Ngô Thăng vừa lăn vừa bò trượt xuống khỏi cửa hang, liều mạng trốn đi xuống.

- Bão tuyết càng lúc càng lớn a, thật tốt quá! -

Ngô Thăng đạp tuyết chạy tới Điền Sơn Hạp, trên đường hắn không dám nghỉ lại chút nào, những dấu chân lưu lại trên mặt tuyết rất nhanh cũng bị gió thổi tản mất hoặc bị tuyết che phủ lên.

Điền Sơn Hạp có chu vi hơn 60 dặm, Ngô Thăng đi được một ngày rưỡi thì đã nhìn thấy cửa vào giữa hai ngọn núi. Tính toán lại thì hắn từ Hồng Sơn Tập chạy tới đây vừa đúng là ngày thứ ba.

Bây giờ, Ngô Thăng đối với thuật bói toán của Bặc Tam Thập đã có tin tưởng rất lớn. Lão nói có điềm xấu thì tại Tụ Long Sơn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Còn như lão nói đi về hướng Tây Bắc ba ngày sau sẽ có thu hoạch, như vậy Kim Vô Huyễn có thể là đang ở bên trong Điền Sơn Hạp.

- Chỉ bất quá ta cứ như vậy tiến vào khe núi khẳng định là không thích hợp. –

Ngô Thăng lại dùng biện pháp cũ, leo núi!

Ngô Thăng leo lên từ phía bên trái triền núi, dọc theo lưng núi đi về phía trước, cứ thế loạng choạng rời đi nửa canh giờ thì cảnh tượng phía dưới hạp cốc đã hiện ra trước mắt hắn. Chỉ thấy một cái dòng suối chảy uốn lượn giữa hai ngọn núi, triền núi phía bên hắn đang đứng có một chỗ đất phẳng, phía trên có rải rác vài ngôi nhà tranh, trừ những ngôi nhà này bên ngoài lại không còn có người ở.

- Nếu như tin tức của Tụ Long Sơn Nhân nói là chính xác, đây hẳn là nhà của Tân Tây Đường. -

Ngô Thăng quan sát thấy bên cạnh những ngôi nhà có một khối đá lớn, cao chừng hơn một trượng, trên khối đá có một chỗ bị lõm vào đối diện với hắn. Ngay lập tức, Ngô Thăng trườn xuống nấp vào hốc đá này nhẹ như một chú mèo. Ở trong đó, vừa có thể ngăn phong tránh tuyết, vừa có thể che dấu ẩn nấp, thực sự là một chỗ quan sát tuyệt hảo.

Vài lần thò đầu ra qua quan sát, ngôi nhà tranh trên sườn núi vẫn không có một bóng người, nhưng Ngô Thăng vẫn không nóng nảy, kiên trì chờ đợi. Nếu như chủ nhân nơi này là bạn hữu của Kim Vô Huyễn, cho dù không tìm được Kim Vô Huyễn ở đây, Ngô Thăng cũng có thể hỏi thăm tin tức của Kim Vô Huyễn từ trong miệng của y.

Một lần nữa muốn đi vệ sinh, Ngô Thăng liền đứng ngay ở vách đá, kéo quần ra rồi xả thẳng xuống phía bên dưới.

Chỉ thấy một dòng nước phun ra, đón gió bay xa ba thước, ngưng đọng nhưng không tản ra, so với lúc mới xuyên qua thế giới này đã mạnh hơn khá nhiều. Ngô Thăng gật đầu , hắn rất hài lòng đối với trạng thái thân thể của mình hiện tại, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm.

- Tương lai khi nào ta tìm nơi cư trú nhất định không thể xây nhà phía dưới sơn cốc. Thật sự là quá dễ dàng bị theo dõi. -

Đang lúc thoải mái nhất, bỗng nhiên Ngô Thăng cảm giác thấy phía trên hình như không bình thường, hắn nghiêng người ngẩng đầu lên xem lại. Chỉ thấy phía trên đỉnh khối đá lớn, một gã đại hán râu quai nón đang đứng trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Tay phải của gã đang xách theo một người vừa gầy lại vừa cao trông giống như một cây tre, kẻ này đang bị trói chặt bằng một sợi dây thừng rắn chắc.

Tên "Cây Tre" kìa cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Ngô Thăng.

Tuy gã không cầm theo côn đồng, trên lưng cũng không có Thanh Xà quấn lấy nhưng Ngô Thăng vẫn nhận ra được, kẻ bị đại hán râu quai nón xách trong kia chính là Kim Vô Huyễn. Tuy thời gian đã trôi qua 10 năm nhưng hình dạng của gã vẫn không có bất kỳ cải biến nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK