Sau nửa tháng chuẩn bị và chờ đợi mong mỏi, cuối cùng Ngô Thăng cũng chờ đến thời gian khu chợ Liên Phổ mở cửa vào đàu tháng 5. Đã có kinh nghiệm lần trước, Ngô Thăng không còn lang thang không có mục đích nữa, làm như vậy quá nguy hiểm.
Sau khi tính đúng phương hướng, từ trong núi hắn chọn đi tuyến đường thẳng đến gần Lam kiều, hơn nữa theo chân nguyên từ từ tích lũy, thân thể ngày càng tráng kiện giúp hắn trèo núi vượt suối càng nhanh hơn.
Khi đến trước Lam kiều, Ngô Thăng thấy được 3 thân ảnh quen thuộc đang đứng trên cầu, họ chính là Thạch lão đại, lão nông và Đào Hoa nương. Ba người cười cười nói nói, đàm luận thế cục khẩn trương của Tống quốc và Thái quốc.
Ngô Thăng cũng không có hứng thú nghe bọn họ đàm luận, hắn nặn ra một nụ cười, tiến lên chào hỏi: "Ba vị đạo hữu... Ha ha..."
Đào Hoa nương lập tức nhận ra hắn, nàng cười mỉm đáp lại: "Thẩm đạo hữu, nhiều ngày không thấy, huynh vẫn tốt chứ?"
Ngô Thăng chắp tay: "Nhờ phúc, nhờ phúc... Lần này ta đến đây, vẫn là muốn nhìn một chút... Ừ..."
Thạch lão đại cùng lão nông nhẹ gật đầu với Ngô Thăng, sau đó họ chia ra đi đến hai đầu cầu, cần thận đề phòng xung quanh. Đào Hoa nương vẫn dùng một thái độ như cũ, nàng ta ngoắc tay một cái với Ngô Thăng: "Tới." Sau đó phi thân xuống vòm cầu.
Ngô Thăng một lần nữa đi theo, hắn lại thấy cái hòm gỗ hôm trước, có khác là nó đã được đưa lên chỗ cao hơn. Trận mưa nửa tháng quá mãnh liệt, nước sông còn chưa hoàn toàn rút xuống.
Ngô Thăng ngồi xổm xuống, hắn nâng lên từng cái pháp khí trong lòng bàn tay, ngưng thần quan tưởng. Để phòng ngừa Đào Hoa nương nghi ngờ, Ngô Thăng cũng chỉ ngó qua mỗi kiện pháp khí một lát, khi Âm Dương Ngư vừa mới chuyển hóa ra 1, 2 hạt Linh Sa hắn lập tức đổi một cái khác.
Xem được hơn 10 kiện, Đào Hoa nương thúc giục: "Có thứ nào ưng ý không?"
Ngô Thăng nở nụ cười, không trả lời, tiếp tục quan sát các loại linh ngọc, xem hết linh ngọc hắn lại nhìn đến linh đan. Tổng cộng hắn đã chọn lựa hơn một canh giờ, chuyển hóa Linh Sa cũng được 40, 50 hạt.
Nếu như có thể nhìn mãi như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày quan tưởng một hai canh giờ, sau 1 tháng đã được hơn 1000 hạt Linh Sa, con số này đã gấp mấy chục lần với hắn khắc khổ thu nạp thiên địa linh lực mỗi ngày !
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng của hắn mà thôi. Nếu như Ngô Thăng lại nhìn thêm mấy lần, đồ vật trong rương chắc chắn sẽ báo hỏng, bị bắt quả tang tại chỗ cũng không phải là đùa giỡn.
Cuối cùng Ngô Thăng bỏ xuống một lọ linh đan. Đánh giá một chút tình huống, phát hiện khuôn mặt của Đào Hoa nương đã có phần nóng nảy, Ngô Thăng tiếc nuối đứng dậy, cầm lấy Dương Chi Linh Ngọc hỏi giá: "Cái này..."
Sắc mặt Đào Hoa nương hơi chuyển biến tốt đẹp: "180 tiền."
"150! Ta cũng là khách hàng cũ rồi, sau này khẳng định có qua lại..."
"160! Muốn lấy liền lấy đi!"
Ngô Thăng móc ra một Dật kim: "Làm phiền."
- Chắc không đến mức vì một Dật kim mà giết người đi? - Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Ngô Thăng đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn, hắn đang mặc Thiên Tàm giáp trên người, bên hông mang theo Tuyệt Kim Thằng, sắn sàng để phòng một kích lôi đình của đối phương.
May mắn là tầm mắt Đào Hoa nương còn không đến mức bị một Dật kim cho mê hoặc, nàng sảng khoái lục tìm 840 tiền trong túi quần , rồi cho vào một cái bọc nhỏ giao cho Ngô Thăng.
Ngô Thăng yên tâm, hắn cất cái bọc đi, cảm thán nói: "Nếu như có một cái pháp khí trữ vật thì tốt rồi."
Đào Hoa nương liếc hắn một cái: "200 kim, có muốn hay không?"
Ngô Thăng giật mình: "Thật sự có pháp khí trữ vật?" Điều này đúng là bình thường, Ngô Thăng cũng phản ứng có hơi quá, không có pháp khí trữ vật thế giới tu hành đúng là không hoàn chỉnh!
Đào Hoa nương nói: "Đây là bí mật của Tắc Hạ Học Cung xưa nay chưa từng tiết lộ ra ngoài, ngươi cũng không tệ, lại có thể biết đến loại bảo bối này... Ngươi muốn có 1 cái không? Nếu ngươi chịu bỏ ra 200 kim, chúng ta sẽ suy nghĩ biện pháp kiếm cho ngươi?"
Ngô Thăng cười khổ: "Ta lấy đâu ra 200 kim? Ngươi thấy ta giống sao?"
Đào Hoa nương cười lắc đầu, cô nàng cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Sau khi rời khỏi cầu đá, Ngô Thăng nắm chắc nắm đấm, hôm nay hắn lại phát hiện ra một loại màu sắc Linh Sa quen thuộc, nó nằm ngay tại Dương Chi Linh Ngọc mà hắn vừa mới mua!
Bên trong bản ghi chép của Ngô Thăng, Tổng cộng có 48 loại Linh Sa xuất hiện khi luyện chế Thanh Linh Đan, trong đó 15 loại đã tìm được con đường để thu thập, còn lại 33 loại chưa biết.
Bất tri bất giác, con đường luyện chế Thanh Linh Đan lại tới gần hơn một bước. Mặc dù từ đầu Ngô Thăng không có ý định luyện chế loại linh đan đỉnh cấp này, nhưng cho tới bây giờ hắn lại không thể tuỳ tiện bỏ qua nữa!
Thấy sắc trời còn sớm, Ngô Thăng cố nâng lên dũng khí, hắn quyết định tiếp tục đi chỗ khác tìm kiếm. Khi đi qua một ngôi đình, Ngô Thăng nhìn thấy bên trong đang có người đánh cờ, hắn cẩn thận đi tới.
Hai người đánh cờ quay đầu lại nhìn, Ngô Thăng nhẹ gật đầu: "Nhị vị..."
Người hói đầu bên trái hỏi: "Mới tới hả?"
Ba chữ "Mới tới hả" thường thường có nghĩa là một con dê đưa cổ ra đợi làm thịt, Ngô Thăng cũng không muốn nhận lấy cái thân phận này, hắn trả lời: "Cũng không phải."
Hói đầu nói: "Tại sao huynh đệ chúng ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
"Tại hạ bình thường đều tu luyện trong động phủ, không có việc gì cũng rất ít xuống núi, cũng không giao du quá nhiều, nếu ta có nhu cầu gì thường chỉ mua sắm của người quen, cho nên người quen ta rất ít."
Người có cái mũi ưng bên phải chụp mạnh xuống một con cờ: "Chiếu... Nhóm nào?"
Ngô Thăng chỉ lại: "Những người ở Lam kiều ."
Hói đầu lập tức truy vấn: "Là những ai?"
Ngô Thăng nói: "Thạch Môn, Đào Hoa nương, Sừ Hà trượng nhân."
Hói đầu lại hỏi: "Còn ai nữa không?"
Ngô Thăng nói: "Hôm nay ta không thấy Vĩ Sinh huynh, cũng không biết y đi đâu rồi."
Người mũi ưng nhẹ gật đầu, hói đầu vẫy vẫy tay: "Vào đi thôi... Từ bên cạnh ngôi đình này, đi vòng qua..."
Ngô Thăng dựa theo chỉ điểm đi xuyên qua trúc đình, hắn đi qua mấy cây liễu, trước mắt cảnh tượng chợt biến mất, sau khi hắn đến gần thì nơi đó đột nhiên nhất thời biến ảo, xuất hiện một gian nhà gỗ rất dài, ngoài cửa đang có nhiều người ra ra vào vào, rất là náo nhiệt.
- Thì ra đây là một ảo trận! -
Cất bước vào phòng, chỉ thấy dọc theo bốn phía vách tường, có rất nhiều kệ tủ được xắp xếp theo hàng lối rõ ràng từ cao tới thấp, trên kệ chưng bày đủ loại pháp khí, linh tài, linh dược. Ở phía trước các kệ tủ, có không ít tu sĩ đang cẩn thận quan sát.
Chủng loại các bảo vật ở đây phong phú hơn nhiều so với cái rương của 4 người ở Lam kiều! Đếm không hết linh tài đang bày ở phía trước bức tường, năm cái kệ trưng bày đủ loại linh ngọc, linh thạch, linh mộc, linh thảo, linh hoa cùng các loại da, lông, xương, cốt của linh thú, nhìn qua không dưới trăm thứ!
Tinh thần của Ngô Thăng đại chấn. - Đây chính là nơi quan tưởng rất tốt a! Ừ, trước từ viên đá ngăm đen này bắt đầu... -
Tuy nói ở đây không có người như Đào Hoa nương nhìn hắn chằm chằm, nhưng dù sao chỉ vừa mới đến, Ngô Thăng cũng không dám xằng bậy. Hắn lặp lại hành động như ở dưới cầu đá, mỗi loại linh tài chỉ quan tưởng một lát, sau khi chuyển hóa ra một ít Linh Sa lại dừng.
Cũng không biết qua bao lâu, quan tưởng linh tài đã vượt qua hơn 20 loại, cuối cùng Ngô Thăng tìm được một đoạn rễ cây bị cháy. Thứ này gọi là Lôi Kích Mộc, nó hình thành khi thân cây bị lôi điện đánh trúng nhưng không bị cháy mà trực tiếp hóa thành mộc ngọc thạch. Đoạn Lôi Kích Mộc này chuyển hóa ra 3 loại Linh Sa, trong đó có hai loại giống với Khương Hoàng Linh Chi!
Ngô Thăng cảm thấy rất kích động. - Khương Hoàng Linh Chi chính là chủ dược, nó hình thành từ 6 loại Linh Sa, vậy mà trong đoạn Lôi Kích Mộc lại tìm được 2 loại, đây đúng là thần vật trời ban ! -
- Đáng tiếc Lôi Kích Mộc chỉ được hình thành ngẫu nhiên, dẫu sao cây cối bị lôi điện đánh trúng lại trực tiếp hóa ngọc quá ít. Hơn nữa từng loại cây hóa thành Lôi Kích Mộc cũng có linh tính không giống nhau, không có cách nào thu mua số lượng lớn. Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng sẽ mua đoạn Lôi Kích Mộc này, không biết tiền có đủ hay không? -