• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ thế Ngô Thăng bị đuổi ra khỏi quán rượu, hắn cũng không dám có ý kiến mà lập tức rời đi ngay.

Rời khỏi Hồng Sơn Tập, Ngô Thăng đang nhìn trên tay một cây hương dài ba tấc và một viên tro bùn bằng hai đốt ngón tay, hắn có cảm giác vừa bị lừa.

- Nếu ta ăn tiết kiệm một chút, một đồng tiền Nghĩ Tị có thể gọi được một bữa ăn no rồi. 70 tiền chính là một số tiền lớn a, vậy mà ta cứ ngơ ngác mang ra đổi lấy một cây hương cùng viên bùn này, à còn có một câu là cứ đi phía Tây Bắc đi ba ngày, quẻ với chả bói... -

- Chẳng lẽ ta đã bị lừa rồi? -

Trong cơn tức giận, hắn suýt nữa đã ném cây hương đi nhưng rồi lại không cam lòng. Trái lo phải nghĩ, Ngô Thăng cũng không có phương hướng gì. Hắn chỉ có thể còn nước còn tát, ôm một tia hy vọng đi về hướng Tây Bắc, dựa theo lời trong quẻ bói.

- Tây Bắc, Tây Bắc, cái phương hướng này có thể đi đến đâu a? -

Ngô Thăng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại những tin tức cần thiết, bất tri bất giác hắn đã bị ngăn lại bởi một con sông lớn.

Con sông này có tên là Yên Thủy, nước chảy rất xiết, lấy thân thủ của hắn hiện tại thì khó có thể vượt qua. Ngô Thăng chợ nhìn về phía hạ du con sông, trong ấn tượng của hắn, hình như chỗ đó có một bến đò tên là Tụ Long, chỉ cần đến đó hắn có thể kiếm nhà đò đưa qua sông.

Nghĩ đến Tụ Long Độ, Ngô Thăng chợt nhớ tới một người —— Tụ Long Sơn Nhân, kẻ này ngụ tại cách đó không xa, phía trên Tụ Long Sơn, đây là một tên chuyên mua bán tin tức.

Thiên phú của Tụ Long Sơn Nhân có hạn, y đã dừng lại tại Luyện Khí cảnh rất lâu, sức chiến đấu của y cũng rất kém cỏi, một kiếm sĩ Luyện Khí bình thường chỉ tu hành 3, 5 năm đã có thể đánh thắng được y.

Sở dĩ y nổi danh chính là dựa vào việc trao đổi tin tức nhanh nhạy, hễ người nào muốn tìm y hỏi thăm tin tức, việc đầu tiên là phải cung cấp một tin tức để trao đổi, sau đó lại dựa giá trị của thông tin muốn hỏi mà trả thêm một khoản tiền. Trong quá khứ, Ngô Thăng cũng từng tìm y để trao đổi một lần.

Đi qua mảnh rừng trúc dài và rậm rạp, Ngô Thăng gõ vào cửa gỗ, có một đồng tử ra hỏi vài câu rồi đưa hắn vào trong.

Vài năm không thấy, rừng trúc này quy mô đã lớn hơn rất nhiều, phía trong còn có thêm một hồ cá, một vườn hoa. Đi dọc theo đường đá tới tận khúc quanh vắng vẻ của khu rừng mới thấy một căn nhà cỏ, Tụ Long Sơn Nhân đã chờ đợi phía trong nội đường.

"Mời quý khách ngồi, ngài cần hỏi chuyện gì?" Tụ Long Sơn Nhân mặc một cái áo dài tay áo rộng thùng thình, phong thái có vài phần giống với ẩn sĩ cao nhân, Y thò tay ra mời Ngô Thăng ngồi đối diện với mình, rồi lại căn dặn đồng tử dâng trà lên mời khách.

- Nhìn dáng vẻ của y, giống như là không nhận ra ta rồi. Cũng khó trách, lần trước gặp mặt cũng đã cách đây 5 năm. -

"Ta có một chuyện muốn hỏi, mong rằng Sơn Nhân báo cho biết."

"Mời nói."

"Vài ngày trước, có người tu sĩ tên là Kim Vô Huyễn đã đi vào đầm lầy, bây giờ lại không biết tung tích, gã sử dụng côn đồng, lưng đeo Thanh Xà, trông rất khác người, Sơn Nhân có biết gã đi về hướng nào chăng? Hay là, nhà của gã ở nơi nào? Những người nào có quen biết với gã?"

Sau khi Tụ Long Sơn Nhân nghe xong thì mí mắt khép hờ, trầm ngâm không nói.

- Không từ chối, y đang có tin tức muốn giao dịch. -

Ngô Thăng chấn động trong lòng, lấy ra 20 đồng tiền cuối cùng của mình đặt vào người gỗ trên giường. Tụ Long Sơn Nhân buôn bán tin tức, thu phí từ 10 tiền đến 100 tiền, Ngô Thăng chỉ hỏi thăm một tu sĩ vô danh, cũng không phải chuyện quan trọng hay bí mật gì, 20 tiền là đủ rồi.

Thấy tiền được đặt xuống, Tụ Long Sơn Nhân dùng một thanh trúc kéo những đồng tiền lại phía đầu gối , sau đó y lại nhìn về phía Ngô Thăng chờ đợi hắn trao đổi tin tức.

Ngô Thăng đã có sự chuẩn bị, hắn nói: "Thích khách Đinh Giáp, đã mất tích được một năm, rất nhiều người đều đang tìm gã, ta biết rõ gã đang ở đâu."

Khuôn mặt của Tụ Long Sơn Nhân hơi động: "Còn xin báo cho."

Ngô Thăng nói: "Bên bờ Mịch La Giang, trong Quần Ngọc Sơn, phía dưới Loạn Thạch Phong."

Tu vi của Đinh Giáp và Ngô Thăng tương đương với nhau, đều là nhân tài kiệt xuất trong giới sát thủ, nhưng cả hai cũng không có quan hệ gì. Năm ngoái, Ngô Thăng bỗng nhiên nhận được một lá thư ngắn của Đinh Giáp, y mời hắn cùng ám sát đạo tặc Ngụy Phù Trầm. Nhưng khi Ngô Thăng đến Quần Ngọc Sơn thì đã quá muộn, hắn chỉ tìm được thi thể của Đinh Giáp nên đành an táng cho y ngay tại chỗ đó, đạo tặc Ngụy Phù Trầm cũng đã mai danh ẩn tích.

Ngô Thăng chưa nói về việc Đinh Giáp đã chết, dù sao khi kẻ nào tới đó cũng sẽ nhìn thấy ngôi mộ, coi như là cởi bỏ đi một bí mật của giới tu hành, cũng không có gì liên quan tới hắn

Tụ Long Sơn Nhân gật đầu chậm rãi, y đứng lên nói: "Tin tức mà quý khách muốn nghe, ta còn cần tra cứu một lúc. Trong lúc chờ đợi, ta xin mời ngài ở lại dùng bữa."

Sau đó y liền rời đi, Ngô Thăng lẳng lặng chờ đợi ước chừng nửa canh giờ thì cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn tranh thủ đi dạo bốn phía và kiếm chỗ đi vệ sinh. Khi đi tới rừng trúc, Ngô Thăng thấy vị đồng tử ban nãy đang làm cơm trong nhà bếp, Nhìn qua đã có canh thịt băm được hầm cách thuỷ ở trong hũ, một tảng thịt khô rất lớn cũng đã được thái mỏng trên thớt toả ra một hương vị đậm đà hấp dẫn, .

Ngô Thăng khách khí nói: "Không nên làm nhiều như vậy a, ta chỉ cần một chén canh là đủ rồi."

Đồng tử trả lời: " Sơn Nhân đã phân phó, muốn chuẩn bị nhiều một chút, đừng để khách quý đói bụng."

Ngô Thăng nói: "Sơn Nhân ăn khoẻ như vậy sao?"

Đồng tử cười nói: " Sơn Nhân chỉ quen ăn buổi sáng thôi."

Hỏi thăm được vị trí của nhà vệ sinh, nguyên lai liền ở đằng sau một lùm dây leo màu xanh phía bên cạnh, Ngô Thăng liền giải quyết thật nhanh rồi quay trở lại chính đường tiếp tục ngồi đợi. Trong khi chờ đợi, hình ảnh cái hũ tràn đầy canh thịt và những lát thịt khô xếp thành ngọn núi nhỏ trên thớt cứ liên tục hiện ra trong đầu, làm cho Ngô Thăng cứ bồn chồn không yên.

Chờ thêm một lúc lâu, Tụ Long Sơn Nhân mới trở lại, đích thân y cầm theo cái giỏ thức ăn đi vào, y tỏ thái độ nhiệt tình mời Ngô Thăng dùng bữa.

Trong giỏ gồm một chén canh thịt băm, một đĩa thịt khô, 3 cái bánh gạo và một vò rượu.

"Làm phiền quý khách phải chờ đợi, xin mời ngài dùng bữa." Tụ Long Sơn Nhân múc một muỗng rượu từ trong vò gốm đổ vào chén nhỏ: "Đây là rượu gạo do nhà ta tự nấu, mời khách quý nếm thử."

Nhìn qua thức ăn phía trước mặt, Ngô Thăng hỏi: "Sơn Nhân không ăn cùng ta ư?"

Tụ Long Sơn Nhân cười nói: "Sáng ta đã dùng qua rồi nên giờ không đói bụng." Thấy Ngô Thăng vẫn không cầm đũa, y cười nhẹ một tiếng, tự rót cho mình một chén rượu. Y nâng chén lên: "Mời!" kính xong liền uống trước .

Ngô Thăng chậm rãi nâng chén rượu nhỏ lên, trong miệng hỏi: "Tung tích của Kim Vô Huyễn, Sơn Nhân có thể báo cho ta biết hay không?"

Tụ Long Sơn Nhân nói: "Vừa ăn vừa nói."

Ngô Thăng đặt chén rượu tại bên miệng nhưng lại không uống: "Còn xin báo ngay cho, nếu không ta nuốt không trôi."

Tụ Long Sơn Nhân gật đầu nói: "Kim Vô Huyễn chính xác đã tới đầm lầy, bây giờ không biết đã đi đâu nhưng y có một vị hảo hữu tại Điền Sơn Hạp( khe núi), tên là Tân Tây Đường, quý khách có thể đi một chuyến tới Điền Sơn hạp, chắc chẵn sẽ có thu hoạch... Xin mời, cạn !"

Ngô Thăng gật đầu, hắn đặt chén rượu xuống rồi im lặng nhìn chằm chằm vào Tụ Long Sơn Nhân.

Tụ Long Sơn Nhân lại cười: "Phải chăng là rượu và đồ nhắm không hợp ý của quý khách?"

Ngô Thăng chợt hỏi: " Sơn Nhân đã mời bao nhiêu vị khách?"

Tụ Long Sơn Nhân giật mình: "Quý khách, ngài hỏi vậy có ý gì?"

Ngô Thăng hỏi: "Hôm nay Sơn Nhân đang chuẩn bị yến tiệc ư?"

Tụ Long Sơn Nhân trừng mắt nhìn: "Tại sao ngài lại nói vậy?"

Ngô Thăng lại hỏi: "Không có yến tiệc thì dưới bếp làm nhiều thức ăn như vậy làm gì? Làm cho ai ăn?"

Tụ Long Sơn Nhân hơi rung rung tay áo, trên trán của y chảy xuống một giọt mồ hôi dọc theo chóp mũi rơi xuống sàn.

Ngô Thăng sờ tay vào ngực, Tụ Long Sơn Nhân vẫn ngồi yên không nhúc nhích nhưng chỗ ngồi của y đột nhiên tự động lùi lại phía sau vài thước, y rút một thanh trường kiếm từ dưới bàn ra che ở trước người.

Ngô Thăng lấy ra một cây hương từ trong ngực, hắn châm nó lên rồi nhìn về phía Tụ Long Sơn Nhân: "Ta sẽ hỏi ba vấn đề, nếu như đến lúc cây hương này tắt mà ta vẫn chưa hài lòng, Sơn Nhân sẽ chết."

Sắc mặt của Tụ Long Sơn Nhân trắng bệch, tay cầm trường kiếm run rẩy, y không tự chủ được nhìn về phía ngoài cửa.

Ngô Thăng nói: "Phải chăng Sơn Nhân đã nhận ra ta? Nếu như nhận ra rồi, ngươi phải biết rằng mình sẽ không thoát khỏi gian nhà này được."

Tụ Long Sơn Nhân hô hấp dồn dập, y nhìn cây hương rồi gào lên: "Ngươi hỏi đi!"

Ngô Thăng nở nụ cười: "Ta đã hỏi vấn đề thứ nhất rồi."

Tụ Long Sơn Nhân trả lời ngay: "Ngươi là thích khách Ngô Thăng!" Trong lúc trả lời, tay trái của y lại nhấn về phía sàn nhà, chỉ là khi vừa chạm vào mặt sàn, toàn thân y đã bủn rủn, đầu váng mắt hoa, toàn thân uể oải. Sau đó y ngã oạch trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi hôn mê, một cái ý niệm chợt hiện lên trong đầu của y.

- Chẳng phải nói đây là đại cao thủ Luyện Thần cảnh sao? Vậy mà vẫn sử dụng thủ đoạn hạ lưu như mê hương… -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK