Nghe được Ngô Thăng hỏi, Kim Vô Huyễn vừa nhảy vừa đáp: "Làm phiền tiên sinh quan tâm, Khí Hải của đệ đã khôi phục như cũ."
"Vậy thì thật đáng mừng. Bây giờ tu vi của lão đệ thế nào?"
"Đã vượt xa trước kia, mùa xuân năm nay, ta đã bước vào Luyện Thần." Kim Vô Huyễn hơi kiêu ngạo.
Ngô Thăng không khỏi hâm mộ trong lòng. Trong trí nhớ của hắn, 10 năm trước lúc hắn đi giết Kim Vô Huyễn, Kim Vô Huyễn đang là Luyện Khí đỉnh phong —— nhưng mà, Khí Hải của y đã bị phế, đấu pháp trở lại như người phàm không sử dụng nổi nửa phần chân nguyên. Không ngờ 10 năm về sau, y không chỉ chữa trị được Khí Hải, thậm chí còn tiến thêm một bước, đột phá rào cản mà đa số tu sĩ cả đời cũng không thể vượt qua, trở thành một cao thủ Luyện Thần cảnh.
Nhìn lại chính mình, hắn vẫn còn giữ được cả tu hành pháp môn, thói quen và phương pháp, thậm chí là cả kinh nghiệm tu luyện cũng như chiến đấu trong trí nhớ, nhưng lại không thể cảm nhận được bất cứ điều gì mà thân thể tu sĩ trải qua. Bởi vậy tại ở sâu trong nội tâm, Ngô Thăng đối với tu hành có khát vọng mãnh liệt.
Nói một cách khác, Ngô Thăng biết rõ làm như thế nào để tu hành, biết rõ mình đã tu hành đến mức nào, làm sao điều khiển chân nguyên để đạp lên bèo lướt trên nước, hoặc là thả người nhảy lên thì có thể bay bổng lên ngọn cây. Nhưng hình ảnh hắn đang đạp lên bèo lướt trên nước hoặc là phi lên ngọn cây phấn khích như vậy, lại chỉ có thể tưởng tượng trong đầu.
- Thật muốn trở thành một tu sĩ a... -
Nghĩ ngợi lung tung một lát, Ngô Thăng đã trở lại thực tế, thực tế chính là hắn chỉ là một người không có Khí Hải, cho nên hắn hỏi tới vấn đề mấu chốt, cố gắng bình thản nói: "Nhớ lại lần trước, dương như Kim lão đệ nói muốn đi đến một ngọn núi nào đó để bái kiến một vị Tông Sư gì gì đúng không?"
Khi hỏi đến những lời này, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trong lòng thì căng thẳng muôn phần.
Kim Vô Huyễn hơi mệt mỏi, lúc này vừa vặn đã đến một cái sông nhỏ vì vậy y cũng đình chỉ nhảy về phía trước, cùng Ngô Thăng đi xuống bờ sông. Tại mép nước, cả hai tìm được một nơi khá kín đáo và vắng vẻ để nghỉ ngơi.
"Sau khi đệ lên núi Lôi Công đã bái Mộc đạo nhân làm thầy, được lão sư truyền thụ cho Thanh Diệu Huyền Công, đệ mới có thể chữa trị được Khí Hải đã bị tàn phá."
Vừa nghe như vậy, Ngô Thăng lập tức đã nhớ lại, năm đó Kim Vô Huyễn nói với mình, chẳng phải là núi Lôi Công và Mộc đạo nhân sao? Chỉ là ngọn núi này và pháp danh của vị Tông Sư kia hắn cũng chưa nghe ai nói đến, vì vậy mà thủy chung không nghĩ ra.
"Lôi Công Sơn? Nơi này thuộc địa phương nào?"
"Phương Bắc của Hổ Phương Quốc."
Nghe đến Hổ Phương Quốc, Ngô Thăng thuận miệng hỏi: "Bây giờ Hổ Phương Quốc như thế nào?"
"Một tháng trước đã bị Sở Quốc tiêu diệt..."
- Tuy rằng ta đã sớm đoán được Hổ Phương Quốc sẽ diệt vong, lại không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Tính toán một chút, đại khái là ngay tại thời điểm ta ám sát Chiêu Xa, nói không chừng còn sớm hơn vài ngày.
Thấy ngữ khí của Kim Vô Huyễn trầm xuống, Ngô Thăng hỏi: "Ngươi là người của Hổ Phương Quốc ư?"
Kim Vô Huyễn lắc đầu: "Ta là người nước Tề nhưng sau khi bái nhập sư môn cũng đã sống tại Hổ Phương Quốc được 10 năm rồi."
Ngô Thăng cũng không biết làm thế nào an ủi y, nhất thời im lặng.
Kim Vô Huyễn xoay đầu lại: "Ngô tiên sinh, Hổ Phương Quốc mặc dù đã xong, nhưng vẫn còn rất nhiều nghĩa sĩ, tiên sinh cũng không cần thương tâm quá mức, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thẻ nào cũng có ngày phục quốc!"
Ngô Thăng giật mình.
- Tại sao y lại phải an ủi ta? Vì sao ta phải thương tâm chứ? -
Lại thấy Kim Vô Huyễn trịnh trọng nói: "Lão sư của ta đã tìm được công tử Trùy, chuẩn bị tập hợp binh mã để phục quốc. Tiên sinh ám sát thượng khanh của Sở Quốc, đây chính là đại nghĩa xả thân cứu nước, đã được truyền khắp Hổ Phương Quốc. Lão sư nhà ta nghe xong thì tán thưởng không thôi, ông đã sai ta rời núi thỉnh mời tiên sinh tới. Lực lượng của một người tuy nhỏ, nhưng chỉ cần hợp lại, lực lượng của tất cả mọi người thì lại rất lớn. Chúng ta là những chí sĩ của Hổ Phương Quốc, chỉ cần kiên trì và cố gắng lớn mạnh, cuối cùng có thể đạt thành mong muốn!"
Dứt lời, y rất chờ mong nhìn qua Ngô Thăng.
Ngô Thăng đang muốn giải thích đôi câu, nói rằng mình cũng không phải là người của Hổ Phương Quốc, mình không có hứng thú gì đối với việc phục quốc của nước này cả, nhưng lời nói đến bên miệng thì vẫn cưỡng ép nuốt trở vào.
"Nói như vậy, ngươi đến là để mời ta đi núi Lôi Công?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ của ta là mời tiên sinh về nước." Kim Vô Huyễn muốn khom người bái xuống nhưng lại bị dây thừng giữ lại. "Đông" một tiếng, ngã quỵ về phía trước, thanh thế kinh người, thành ý mười phần.
Thấy thái độ của y thành khẩn như vậy, Ngô Thăng liền thay đổi suy nghĩ , hắn lập tức đáp ứng.
- Đằng nào thì việc ta ám sát thượng khanh của Sở Quốc cũng là sự thật không thể chối cãi, lại thêm việc Tắc Hạ Học Cung và Sĩ Sư Phủ của Sở Quốc treo giải thưởng truy nã cũng không thể thay đổi trong thời gian ngắn. Ta cứ đi gặp đám lão thần và thanh niên tuấn kiệt muốn khôi phục Hổ Phương Quốc này cũng là một lựa chọn tốt, có lẽ như vậy sẽ an toàn hơn. -
- Huống hồ ta còn muốn tiếp tục con đường tu hành, không đi không được a! -
Song phương đạt thành nhận thức chung, bầu không khí càng lúc càng hòa hợp, Ngô Thăng còn đang tính toán sau khi gặp Mộc đạo nhân nên làm thế nào để cầu phương pháp chữa trị Khí Hải thì Kim Vô Huyễn đã nhiệt tình hỏi thăm: "Quê quán tiên sinh ở nơi nào?"
Vấn đề này thì đúng là Ngô Thăng không trả lời được, hắn chỉ nhớ rõ khi còn nhỏ đã theo cha lưu lạc tứ xứ, ngay cả công pháp tu hành của hắn cũng là được phụ thân truyền lại. Chỉ đến sau khi phụ thân qua đời, Ngô Thăng mới quyết định ở lại Thúy Vân Cốc.
Thấy Ngô Thăng không đáp lời, Kim Vô Huyễn tỏ vẻ thông cảm: "Tiên sinh không cần lại thương tâm, chắc chắn sẽ có ngày chúng ta thu hồi lại được quê hương."
Ngô Thăng cũng lười giải thích.
- Ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ đi.
Toàn thân Kim Vô Huyễn đang bị trói chặt, nếu đi đường ban ngày thì sẽ rất dễ gây chú ý, vì vậy đợi đến lúc trời tối, hai người mới tiếp tục khởi hành về hướng Đông, nhắm thẳng về núi Lôi Công tiến tới.
Trên đường đi, Ngô Thăng đều như vô tình, cố ý hướng câu chuyện về việc Mộc đạo nhân truyền lại Thanh Diệu Huyền Công để dò hỏi. Sau vài lần, hắn cũng đã hiểu qua về môn công pháp này.
Thanh Diệu Huyền Công đúng là có thể chữa trị lại Khí Hải, đây là một môn công pháp kỳ lạ, nhưng lại không nổi danh và không ai biết dến. Thời điểm Mộc đạo nhân truyền thụ công pháp cũng dặn dò nhiều lần, không cho phép đệ tử tùy ý tiết lộ, nếu như không phải Ngô Thăng đã sớm biết việc này, hơn nữa Mộc đạo nhân cũng đang muốn lôi kéo hắn "Nhập bọn" thì chắc chắn Kim Vô Huyễn cũng không dám tiết lộ vài điều về môn kỳ công này.
Thậm chi Kim Vô Huyễn còn nói rõ, ai muốn tu hành môn công pháp này, việc đầu tiền là phải được Mộc đạo nhân đích thân gieo xuống một hạt giống tu hành. Chỉ một câu này đủ khiến cho Ngô Thăng không còn ý nghĩ về việc đi cửa sau gì nữa, hắn chỉ còn cách là ngoan ngoãn đi đến núi Lôi Công.
Cảm giác Kim Vô Huyễn đã hơi nghi ngờ, Ngô Thăng liền không dám tiếp tục hỏi lại vấn đề này, dù sao trên đường còn có thể gặp rất nhiều khó khăn trắc trở, cứ đợi lúc gặp Mộc đạo nhân rồi hẵng nói.
Từ phía Bắc vượt qua Vân Mộng Trạch, lại chuyển sang hướng Đông Nam, hai người bước đi cả ngày lẫn đêm suốt nửa tháng trời, rốt cuộc họ cũng nhìn thấy một dãy núi.
Nơi đây núi non dầy đặc, linh khí sung túc, cho dù ngoài trời tuyết vẫn đang rơi nhưng thực vật nơi này vẫn xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống. Đây chính là Lôi Công Sơn nằm ở phương Bắc của Hổ Phương Quốc.
Họ tiếp tục vượt qua mấy ngọn núi cho đến khi gặp được hai tu sĩ đang đi tuần tra, Kim Vô Huyễn cao giọng gọi: "Nhị vị, ta là Kim Vô Huyễn, ta đã đưa người ám sát thượng khanh của Sở Quốc, Ngô tiên sinh mời tới. Ngô tiên sinh sẽ gia nhập với chúng ta, cùng chung nghiệp lớn, xin nhờ các vị mau mau báo tin cho sư phụ của ta!"
Hai gã tu sĩ đi tuần tra núi đại hỉ, một người trong đó quay lại phi thẳng vào trong núi, nhìn thân thủ chắc là một vị Luyện Khí sĩ lâu năm, người còn lại thì vừa dẫn đường vừa ân cần thăm hỏi: "Ngài chính là Ngô tiên sinh uy chấn Dĩnh Đô ư? Ai nha nha, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cả đám huynh đệ chúng ta đã sớm muốn được gặp tiên sinh, giống như trời hạn gặp mưa rồi!"
Gã còn nhiệt tình quay sang hỏi Kim Vô Huyễn: "Kim huynh, thế này là thế nào? Tại sao ngươi lại bị như vậy?"
Kim Vô Huyễn lắc đầu: "Đừng nói nữa, xúi quẩy! Ta còn phải nhờ lão sư..."
Không bao lâu, chung quanh đã đến rồi hơn 10 tu sĩ, họ vây quanh ở bên người Ngô Thăng, tranh nhau dâng lên các đạo kính ngưỡng, làm cho sơn đạo bỗng trở nên rất ồn ào náo nhiệt.
Ngô Thăng sờ lên cái mũi, trong lòng hắn có chút chột dạ
- Ta nổi tiếng đến như vậy ư? -