Mộc đạo nhân xuất phát từ thái độ phụ trách mà hỏi vài câu tới cảm ngộ quan tưởng Vân Văn của Ngô Thăng. Đương nhiên là dù ông có muốn cũng không thể giúp được gì, Ngô Thăng quan tưởng ra được những thứ rất không hợp thói thường, những vật này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của Mộc đạo nhân.
Sắp chia tay, Mộc đạo nhân chợt nhớ tới một vật, ông mang tới giao cho Ngô Thăng: "Vừa rồi tiểu hữu đã nói quan tưởng được một cái Thái Cực Cầu bằng cát, giữa các hạt cát lại có phản ứng phát ra điện quang. Tuy lão hủ không cách nào giải thích được điều này, nhưng tiểu hữu có thể cầm lấy cây Lôi Chùy này đi nghiên cứu. Lão hủ đã tồn trữ chân nguyên ở bên trong, chỉ cần tiểu hữu khẽ sử dụng thần niệm là có thể kích phát 3 lần ấn ký lôi pháp. Cho dù là cao thủ trong Luyện Khí sĩ cũng không thể chịu được 3 ấn ký này. Sau khi trở về, tiểu hữu hãy nghiên cứu kỹ hơn. A..., còn có sợi Tuyệt Kim Thằng đã trói Vô Huyễn, cái này cũng đưa cho ngươi, dù sao tiểu hữu đã cứu được Vô Huyễn, theo lý thì cái này cũng thuộc về ngươi."
- Đây là để cho ta nghiên cứu lôi pháp ư, rõ ràng là vị tiền bối này sợ ta không có tu vi, vì vậy ông ấy mới đưa tặng thượng phẩm pháp khí, thời khắc mấu chốt còn có thể bảo vệ tính mạng cho ta. -
Ngô Thăng cũng không lại tỏ ra khác người, hắn khom người tạ ơn rồi nhận lấy Lôi Chùy và Tuyệt Kim Thằng.
Việc truyền công đã diễn ra trong khoảng nửa ngày, khi Ngô Thâng đi ra ngoài, Tam sư huynh Hàn Tử vẫn chưa tỉnh, Kim Vô Huyễn đang canh giữ ở bên cạnh giường, trên mặt y đầy lo lắng: "Lão sư "
Mộc đạo nhân gật đầu: "Ta đã biết, ngươi hãy thủ ở chỗ này đi." Nói xong, ông quay người đi ra động phủ.
Ngô Thăng hỏi Kim Vô Huyễn: "Thương thế của Hàn sư huynh có biến chuyển xấu ư?"
Kim Vô Huyễn lắc đầu: "Không phải vì Tam sư huynh, là tin tức đại quân bị thất bại."
Nghe vậy, Ngô Thăng chạy nhanh ra khỏi động phủ. Từ trên đỉnh Chủ Phong, hắn quan sát được bao quát tình hình phía dưới. Chỉ thấy bại quân của Hổ Phương Quốc đang tốp năm tốp ba rút lui về núi, họ đứng rải rác tại hai bên đường để nghỉ ngơi và hồi phục sức lực. Đâu đâu cũng có thể nhìn tới những lá cờ nghiêng lệch, những khôi giáp của binh khí rơi lả tả bốn phía.
Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên dồn dập, âm thanh vang vọng bên trong những cơn gió. Đây chính là cảnh báo quân địch đột kích, trong sơn cốc lập tức xảy ra một trận đại loạn, đám bại binh ôm đầu chạy trốn khắp nơi, không người nào có thể chấn chỉnh được.
Trong lúc quân tình hoảng loạn, Ngô Thăng chợt tựa như nghe được một thanh âm mơ hồ "Ông ông", đôi mắt hắn bỗng cảm thấy núi Lôi Công mờ nhạt trong một lát, rồi lại khôi phục nguyên trạng.
Ngô Thăng đang tưởng rằng mình gặp ảo giác thì đã thấy Kim Vô Huyễn đi ra từ trong động, y nhìn qua sơn thủy phía bên ngoài rồi phấn khởi nói: "Lão sư đã khởi động đại trận Thiên Tâm Vạn Kiếm! Lôi Công Sơn đã được bảo vệ, không phải lo lắng!"
Ngô Thăng không biết uy lực của Thiên Tâm Vạn Kiếm Trận như thế nào, nhưng hắn nghĩ chắc sẽ không kém đi đâu. Mộc đạo nhân đường đường là một đại năng Luyện Hư cảnh, ông ta đã khổ tâm kinh doanh mấy chục năm tại Lôi Công Sơn, đại trận hộ sơn do đích thân của ông bố trí có thể yếu kém được ư?
Nhưng Thiên Tâm Vạn Kiếm Trận cho dù lợi hại ra sao, tại trước mắt thế cuộc này cũng không còn quá nhiều ý nghĩa. Thời khắc ông ta khởi động đại trận cũng đã báo hiệu cho đám già trẻ của Hổ Phương Quốc triều đại trước một tin tức. Nỗ lực phục quốc của bọn họ đã thất bại.
"Kim lão đệ, ngươi mau mau đi khuyên nhủ lệnh sư, chúng ta phải đi ngay, trước ta cứ đi về phương Nam, rời xa khỏi nơi này." Ngô Thăng trịnh trọng nói.
Kim Vô Huyễn vẫn ảo tưởng: "Chẳng qua là ngươi không biết được uy lực của Thiên Tâm Vạn Kiếm Trận mà thôi, quân Sở sẽ không công phá được đâu."
"Sau đó thì sao? Ngươi muốn bi vây chết ở chỗ này?" Ngô Thăng hỏi lại: "Quân Sở vốn không cần phải tấn công lên núi, bọn chúng chỉ cần vây chặt xung quanh núi Lôi Công 1 năm, thậm chí không cần đến 1 năm, chỉ cần nửa năm, làm sao bây giờ?"
Kim Vô Huyễn hô: "Ngô huynh, ngươi không hiểu được ư, nếu như chúng ta chạy trốn khỏi Hổ Phương Quốc, nếu như chúng ta để lãnh thổ trong nước toàn bộ rơi vào tay giặc, như vậy thì chúng ta sẽ không còn nghĩa sĩ nữa. Chỉ cần chúng ta có thể kiên trì thêm được ngày nào, đồng nghĩa với việc nói với con dân của Hổ Phương Quốc rằng Hổ Phương Quốc vẫn còn tại, Hổ Phương Quốc cũng chưa có diệt vong."
Ngô Thăng tận tình khuyên bảo: "Phe ta không có ngoại viện, kiên trì không có chút ý nghĩa nào. Hiện tại bảo tồn thực lực mới là quan trọng, chúng ta chỉ cần mang theo công tử Trùy chạy trốn khỏi nơi đây, chắc chắn sẽ có ngày ngóc đầu trở lại. Mỗi một phần sức mạnh chúng ta bảo tồn vào lúc này, tương lai chúng sẽ là cơ sở để Hổ Phương Quốc thu phục lại đất nước!"
Kim Vô Huyễn vùng vẫy nói: "Vô dụng thôi, phương Nam khắp nơi đều là chướng khí, yêu thú vô số kể, lại còn ít người đặt chân đến, công tử Trùy và những đại thần sẽ không đi đâu."
Ngô Thăng giận dữ: "Quản y đi chết đi! Chúng ta có đi hay không sao có thể do bọn họ định đoạt? Ngươi có thể nhăn cho lệnh sư vài lời, tại trước mặt công tử Trùy cùng một đám có tầm nhìn hạn hẹp kia, ông ấy phải cường ngạnh một chút, không nên băn khoăn quá nhiều, nghiệp lớn của Hổ Phương Quốc, tất cả phải nhờ vào lệnh sư chứ không phải là nhờ công tử Trùy a!"
Kim Vô Huyễn lắc đầu: "Sư phụ của ta nếu là người như vậy thì cũng không thể nào trở thành sư phụ cho ta."
Ngô Thăng xém chút nữa nhảy ra một câu "Thằng nhãi ranh còn chưa đủ cùng mưu", nhưng Mộc đạo nhân và trên dưới sư môn người ta đợi chính mình không tệ, dựa vào cái gì hắn dám mắng "Thằng nhãi ranh" ? Sau cùng hắn chỉ đành nói: "Ta sẽ đi chuẩn bị chút ít lương thực."
Kim Vô Huyễn hỏi: "Ngô huynh muốn tránh vào đường ngầm bí mật sao?" Cuối cùng y đã hiểu, dụng ý của Ngô Thăng khi dò xét đường ngầm bí mật căn bản cũng không phải vì cái gì mà kì binh phản kích, ngay từ đầu ý đồ của hắn là muốn chạy trốn.
Ngô Thăng tức giận: "Dù sao cũng phải chuẩn bị một cái đường lui chứ? Sự tình đang không ổn thoả, ngươi đừng có quên khuyên nhủ lệnh sư tạm thời hãy tránh đi một chút. Người có thể chịu được nhẫn nhục mới có thể đàm luận về tương lai."
Tuy rằng Kim Vô Huyễn không thể tiếp nhận những lời khuyên về “Binh bại” của Ngô Thăng, nhưng y cũng không phản đối Ngô Thăng chuẩn bị đường lui, bởi vậy y quay trở lại thạch thất, chuẩn bị một cái bao chất đầy lương khô cho Ngô Thăng.
"Quân Sở vây núi, chiến sự khẩn cấp, tạm thời có lẽ Hình Đài sẽ chẳng quan tâm được nhiều, Ngô huynh lại đang ở thời điểm mấu chốt để xây dựng lại Khí Hải, những thức ăn này có thể giúp huynh cầm cự chút ít thời gian."
"Kim lão đệ, ngươi nhất thiết phải nhớ kỹ lời ta đã nói..., xin hãy khuyên lệnh sư bỏ đi, không cần thiết sính cái dũng nhất thời, chúng ta nhất định phải lưu lại tấm thân hữu dụng để mưu đồ tương lai. Người xưa đã nói câu rất hay, chỉ cần giữ lại được núi xanh, sợ gì không có củi đun a!"
"Đa tạ Ngô huynh, mau đi đi."
Kim Vô Huyễn đưa mắt nhìn Ngô Thăng đi xuống núi, than nhẹ một tiếng, đáng tiếc tu vi của Ngô Thăng còn không hồi phục, nếu không lấy năng lực của y, tuyệt đối sẽ là trợ lực cực lớn vào lúc này.
Quay người trở lại thạch thất, y đã thấy Tam sư huynh Hàn Tử mở mắt, nhịn không được kêu lên vui mừng: "Sư huynh đã tỉnh, ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Hàn Tử thò tay ra bắt lấy tay áo Kim Vô Huyễn, thều thào hỏi: "Lão sư... Lão sư đâu?"
Kim Vô Huyễn nói: "Quân Sở vây núi, lão sư đã ra ngoài bố trí phòng ngự..."
Hàn Tử kêu lên: "Nhanh... Nhanh đi nói với lão sư... Đi a..."
Kim Vô Huyễn an ủi: "Lão sư đã khởi động đại trận Thiên Tâm Vạn Kiếm, Tam sư huynh không cần phải lo lắng."
Hàn Tử ra sức bóp cánh tay của Kim Vô Huyễn: "Đi, đi nhanh a... Trong núi có phản tặc..."
Kim Vô Huyễn kinh sợ hỏi: "Là ai?"
Hàn Tử nói: "Ta cũng không biết... Mà cũng không cần quan tâm phản tặc rồi, người của Tắc Hạ Học Cung cũng đã đến rồi..."
Kim Vô Huyễn lập tức ngây người: "Tắc Hạ Học Cung? Bọn họ tới đây làm cái gì?"
Hàn Tử quát: "Để cho lão sư rời đi ngay!" Những lời này đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của gã, đảo mắt cái lại lam vào hôn mê.
Trái tim của Kim Vô Huyễn đập loạn xạ, cũng bất chấp chăm sóc Hàn Tử rồi, y chạy vụt ra khỏi động phủ. Kim Vô Huyễn cũng không đi theo đường núi mà trực tiếp phi thẳng xuống từ vách núi dựng đứng, sử dụng côn đồng điểm vào vách núi vài lần, trong chốc lát y đã hạ xuống mặt đất từ vách núi cao cả 100 trượng.
Sau khi chạm đất, Kim Vô Huyễn đang do dự chưa biết nên đi nơi nào tìm Mộc đạo nhân thì vừa vặn gặp được tân nhiệm Tư Khấu ngư dân, y vội hỏi: "Ngư đại phu, ngài có nhìn thấy lão sư của ta không?"
Ngư dân nói: "Ta không biết, Mộc tiền bối không có ở trên núi sao? Ta đang muốn lên núi tra xét, công tử muốn ta báo với Mộc đạo nhân, chúng ta nên hiệp trợ bố phòng đại trận hộ sơn như thế nào? Đó là để ta cũng tốt điều động nhân thủ ở bên này."
Kim Vô Huyễn nói: "Đại trận không cần phải hiệp phòng, mắt trận không phá, địch nhân sẽ không công được vào... Ngư đại phu hãy giúp ta tìm được vị trí của lão sư... Người của Tắc Hạ Học Cung đã đến, Ngư đại phu có biết không? Vì sao bọn họ lại tới đây chứ?"
Ngư đại phu vui vẻ nói: "Tắc Hạ Học Cung không tham dự vào quốc chiến của chư hầu, vì sao lại tới rồi? Chẳng lẽ họ muốn khuyên quân Sở lui binh sao? Đây là chuyện tốt a!"
Lại nói: "Vẫn là bảo vệ đại trận quan trọng hơn, mắt trận ở chỗ nào? Ta sẽ điều động nhân thủ tới bảo vệ."